← Quay lại trang sách

Chương 144 - Nước Vô Cùng Sâu

Bầu không khí yên bình.

Uống trà.

Lục Bình vẫn duy trì nguyên tắc của mình, đó chính là nói nhiều sai nhiều. Anh thỉnh thoảng sẽ nhắc tới chuyện liên quan tới tầng lớp quyền quý, để cho Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh tùy ý tán gẫu. Chuyện hai người nói ra gần như đều không phải là bí mật gì, đều là mấy tin bát quái mà người trong giới đều biết hoặc là tin tức ngầm. Dưới cái nhìn của bọn họ, Lục tiên sinh chắc là đều cực kỳ rõ ràng những chuyện này.

Lục Bình vẫn giữ nụ cười yếu ớt, khi hai người tò mò nhìn về phía mình, anh chỉ lắc lắc đầu, cũng không trả lời.

"Nói một chút về Hồng Lâu đi."

Một lúc lâu sau.

Chờ đề tài dần dần nguội lạnh, Lục Bình âm thầm nói ra một cái tên.

Cái gọi là Hồng Lâu này xuất phát từ tính báo cơ mật màu vàng thứ hai sau khi tình báo về Triệu Chính Khiếu được đổi mới. Thông tin của tình báo vẫn là liên quan tới cấp tầng lớp thứ hai trên đỉnh Kim Tự Tháp.

Giọng nói của Lục Bình vang dội, nụ cười trên gương mặt của Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh hơi dừng lại. Hai người hai mắt nhìn nhau một cái, vẻ mặt dường như trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.

"Đây chính là một chỗ khó lường."

"Nước vô cùng sâu."

Tiết Hoa Thanh cảm khái. Anh vừa nói, trên vẻ mặt lập tức lộ ra mấy phần kiêng kị.

"Hương Đảo nhìn Bắc Lâu, Trung Hải thị Hồng Lâu."

Đinh Thanh thuận miệng nhắc tới một câu vè.

Lục Bình chú ý tới vẻ mặt và giọng điệu của hai người, trong lòng càng ngày càng nghiêm túc đối với tòa Hồng Lâu này hơn. Sau khi tình báo cơ mật màu vàng thứ hai được đổi mới, khả năng nắm bắt tin tức về Hồng Lâu của anh có lẽ chỉ kém vị Ngô tiên sinh kia.

"Lục tiên sinh, ngài chắc là cũng biết, phía dưới Tào Môn được chia làm bốn nhánh, lần lượt là vận tải, tài chính, giải trí và bất động sản. Trước đây tôi từng dẫn ngài tới Thiên Thượng Nhân Gian, Thiên Thượng Nhân Gian kia chính là nhánh giải trí dưới tay Tào Môn."

Đinh Thanh tôn kính nhìn về phía Lục Bình, anh không biết rõ dụng ý của Lục tiên sinh tối nay, nhưng không dám thờ ơ chút nào.

"Lúc mới bắt đầu, tổng bộ có ý xây dựng Thiên Thượng Nhân Gian thành cái Hồng Lâu thứ hai."

"Nhưng kết quả chính là…"

"Còn kém xa. Cuối cùng chỉ làm ra được thứ như vậy, nói là phiên bản cấp thấp của Hồng Lâu cũng không xứng."

Trên gương mặt Đinh Thanh lộ ra chút ý cười hả hê.

Lục Bình nghe vậy, trong lòng cảm khái.

Anh đã từng đến Thiên Thượng Nhân Gian, từng cảm thấy chấn động vì mức độ xa hoa và lộng lẫy của nó, hoàn toàn xứng với cái danh động tiêu tiền.

Nhưng mà ở trong miệng của Đinh Thanh thì thậm chí ngay cả phiên bản cấp thấp cũng không bằng.

"Về chuyện giao thiệp ở bên trong Hồng Lâu thì có thể Tiết Chính Khiếu làm người giới thiệu trung gian. Nếu như đối phương có thể dắt tới một công ty sản xuất quan trọng, Triệu Chính Khiếu sẽ có thể thành lập hệ thống tư bản cho riêng mình."

Lục Bình nhớ lại tình báo cơ mật màu vàng về Triệu Chính Khiếu.

Bên trong tình báo, kế hoạch của Triệu Chính Khiếu chính là như thế, chỉ là ngay từ đầu ông ta đã bị tính toán.

⚝ ✽ ⚝

Anh xoay xoay chén trà, dùng cái nắp nhẹ nhàng khêu nước trà một chút. Anh vừa nhấp một ngụm trà vừa nhẩm lại mỗi một lời nói của Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh ở trong đầu.

Anh thả chén trà xuống.

"Đinh Thanh." Lục Bình nhìn về phía Đinh Thanh, gọi một tiếng.

"Tiên sinh."

"Cứ như vậy thôi, không cần quá nhiều, chỉ cần có thể duy trì một tiểu đội tác chiến tám người là đủ rồi."

Tim Lục Bình đang đập với tốc độ rất nhanh, nhưng trên mặt lại không thể hiện ra chút cảm xúc nào.

Nếu như có thể, anh chỉ muốn một hai con súng lục.

"Tiên sinh, có danh sách yêu cầu gì không." Đinh Thanh trầm giọng hỏi.

Lục Bình nghe vậy thì không có trực tiếp đáp lời. Tối hôm qua và sáng hôm nay anh đã tìm kiếm qua trên internet, kết quả cuối cùng là một mớ hỗn độn. Anh không phải là một người yêu thích quân sự, chỉ xem qua một chút tài liệu thôi mà đã tùy tiện lựa chọn thì sẽ gây ra trò cười.

Nghĩ đến đây, Lục Bình thu liễm cảm xúc, đối diện với ánh mắt của Đinh Thanh, tăng thêm chút ngữ khí: "Giao cho anh."

Đinh Thanh nghe vậy thì hơi dừng lại một lúc, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc:

"Cảm ơn tiên sinh đã tín nhiệm!"

Bên cạnh anh, Tiết Hoa Thanh nhìn về phía Đinh Thanh, trong mắt nổi lên chút hâm mộ.

"Đừng xe ở ven đường là được, tới đây thôi."

Trên chiếc xe con màu đen, Lục Bình liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc đi ngang qua chợ đêm, nơi đây không được phồn hoa như trung tâm thành phố nhưng lại có hơi thở cuộc sống hơn rất nhiều. Anh trầm giọng nói.

"Ừm." Đinh Thanh đáp.

Trong buồng xe, anh và Tiết Chính Thanh nhìn chăm chú về phía Lục tiên sinh đang xuống xe. Chỉ nhìn thấy, Lục tiên sinh tháo cặp kính gọng vàng kia xuống, lại đeo lại cặp mắt kính gọng đen. Anh xác túi công văn, trong miệng thở ra hơi nóng, dường như còn giậm chân bởi vì hơi lạnh, sau đó đi về phía những sạp hàng bán hàng rong ở ven đường.