Chương 145 - Hai Cô Gái Khóc Vì Lục Bình!
Bọn họ nhìn thấy, dưới ánh đèn đường màu cam kia, không ngừng có nhân viên văn phòng làm thêm giờ ban đêm đi tới từ bốn phương tám hướng. Lục tiên sinh bưng một phần mì xào rồi thản nhiên ngồi xuống bên một chiếc bàn nhỏ, hoàn mỹ dung nhập vào trong cái quần thể kia.
"Đi thôi." Tiết Chính Thanh nhắc nhở.
Đinh Thanh lấy lại tinh thần, đạp chân ga hướng về phía ngã tư. Tiết Chính Thanh nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, khi nhìn thấy xe chạy được một đoạn, Lục tiên sinh đang bưng mì xào đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về bọn họ. Tiết Chính Thanh cảm thấy mình giống như đang đối diện trực tiếp với ánh mắt của Lục tiên sinh, không hiểu sao lại rùng mình một cái.
Xe lái đi xa, hai người Đinh Thanh và Tiết Chính Thanh đều không nói gì. Một lúc lâu sau đó, Tiết Chính Thanh nhìn về phía Đinh Thanh qua kính chiếu hậu, đôi môi hơi hé sau đó dừng lại.
Hiện tại anh vẫn đang duy trì sự phỏng đoán ban đầu, tổ chức phía sau lưng Lục tiên sinh đang tiến hành khảo hạch anh.
Hiện tại, anh cho rằng, Lục tiên sinh để Đinh Thanh mua sắm một nhóm vũ khí, đây cũng là khảo hạch, khảo hạch đối với Đinh Thanh.
"Muốn nói cái gì?"
Ánh mắt Đinh Thanh nhìn như đang nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng lại thu hết dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tiết Chính Thanh vào trong mắt. Tiết Chính Thanh lại lần nữa nhìn về phía ngoài cửa sổ, một giọng nói khàn khàn chợt vang lên.
"Phía sau ủy thác của Lục tiên sinh khả năng có ẩn chứa ý đồ nào đó." Tiết Chính Thanh trầm giọng nói.
Đinh Thanh không có trả lời, chân đạp chân ga, một hồi lâu bỗng dưng nói: "Tôi biết."
⚝ ✽ ⚝
"Ài!"
"Mình chỉ muốn hai khẩu súng lục mà thôi, Đinh Thanh tuyệt đối đừng mang một kho thùng chứa hàng quân dụng qua đây là được."
Anh đảo đĩa mì xào một chút.
Rất lâu rồi chưa ăn món này, ban nãy ngồi ở trong xe chỉ thấy cũng có chút thèm. Lục Bình lau miệng, thì thầm nói.
Anh dùng điện thoại di động gọi một chiếc xe, ngồi vào trong xe.
Sau khi nói ra địa chỉ, anh đeo tai nghe và bắt đầu xem một bộ phim tài liệu tìm được ở trên mạng. Nội dung rất đáng sợ, cho dù là Lục Bình hiện tại thì con ngươi cũng không khỏi co lại, trong lòng cũng càng ngày càng cảnh giác hơn. So với những thế lực mà anh đã từng tiếp xúc thì những thế lực trong video chẳng qua chỉ là tôm tép mà thôi.
"Khó!"
"Đúng là khó khăn!"
Lục Bình để điện thoại di động xuống, hít thở sâu đấy. Đọc càng nhiều tình báo, anh lại càng cảm thấy hung hiểm, giống như đang tiến vào một khu nước sâu, khắp nơi đều là đá ngầm, không thể thấy đáy.
Nếu như đường đột tiến vào trong một vòng xoáy nào đó, sau đó sẽ có thể bị một vòng xoáy lớn hơn cuốn vào.
Anh không biết nên tiến tới như thế nào.
Anh muốn nghỉ chân
Nhưng thân đã ở trong cuộc, Lục Bình chỉ có thể tin vào cơ chế kích hoạt tình báo. Mỗi một tình báo được đổi mới đều có thể giải quyết một vấn đề nan giải nào đó trong tương lai.
Xe taxi xuyên qua đèn đuốc như sao, phóng nhanh qua cây cầu sông.
Cùng lúc đó.
Bên cạnh bờ sông Phổ, trong một căn nhà sang trọng có view nhìn ra sông.
Gò má Lý Anh hồng nhuận, thở ra một hơi, buổi chiều thanh toán và lấy chìa khóa, chạng vạng tối liền bắt đầu dọn nhà, hiện tại mới thu dọn xong tất cả đồ đạc.
Đây là một ngôi nhà theo phong cách tối giản hiện đại, toàn thể lấy hai màu trắng, xám làm chủ. Lý Anh đứng ở trước ban công rộng lớn, nhìn chăm chú cảnh đêm rực rỡ của thành phố Trung Hải, bến Thượng Hải nơi đường chân trời như phản chiếu vào trong mắt! Hô hấp của cô trở nên dồn dập, da thịt trắng nõn trở nên nóng bỏng và đỏ ửng.
Cô nhìn mọi thứ trước mặt, cảm giác có chút không chân thực.
Lý Anh nhìn chăm chú về phía cây cầu nơi xa.
"Có nên nói cho tiên sinh biết hay không."
Giống như là nhớ ra cái gì đó, cô cắn môi đỏ, cầm điện thoại di động đến trước mặt, thấp giọng thì thầm.
Tim cô đập rộn lên, lo được lo mất. Cô nhớ lại những lần gặp mặt chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay giữa mình và Lục tiên sinh, cố gắng dự đoán sở thích và ý đồ của đối phương.
"Không… Không được."
"Lục tiên sinh bảo mình xóa số của anh ấy, chính là đang nói mình không được chủ động liên hệ với anh ấy."
"Nhưng mà, mua nhà là chuyện lớn như vậy…"
Lý Anh cắn cắn đôi môi. Cô cảm thấy áp lực rất lớn, chỉ vấn đề này thôi đã khiến cho tâm tình của cô thiếu chút tan vỡ, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
"Mẹ."
"Mẹ có thể để anh Bình đến nhà chúng ta vào dịp Tết hay không."
Trung Hải.
Trong một ngôi nhà ấm áp
Trương Oánh Oánh đang tâm sự với mẹ, từ sau khi cô nói rõ với mẹ là bản thân đã có người mình thích, mẹ cô hình như trở nên có chút dính người. Mỗi ngày đều muốn chui vào trong phòng của con gái, trò chuyện với con gái.
Trong lúc trò chuyện, Trương Oánh Oánh bỗng chớp chớp mắt, chợt nói ra.
"Các con còn chưa xác nhận mối quan hệ, nào có đạo lý để người ta năm mới đến nhà?"