← Quay lại trang sách

Chương 146 - Trương Oánh Oánh Tỏ Tình Với Lục Bình!

Mẹ Trương nhìn về phía con gái, bà xem như đã thấy rõ rồi. Dùng ngôn ngữ mạng hiện tại mà nói thì con gái nhà mình chính là não yêu đương, người ta còn chưa có bày tỏ gì mà bản thân đã muốn tự mình đưa tới cửa.

"Mẹ!" Trương Oánh Oánh gọi một tiếng.

"Anh Bình… gia đình anh Bình xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn vào mấy năm trước…" Trương Oánh Oánh nhỏ giọng nói.

Mẹ Trương nghe nghiêm túc, bà nhìn thấy vành mắt con gái đều đỏ cả lên, đau lòng ôm con gái vào trong ngực. Sau khi nghe về gia cảnh của Lục Bình, người phụ nữ nội trợ trung niên bình thường này không hề có chút xem thường nào, ngược lại còn có chút vui vẻ. Hai người bọn họ đều là người địa phương, có hai căn phòng vừa đủ để ở, không cần con gái con rể phải mua thêm một căn nữa làm gì. Nếu như con gái thật sự kết hôn với Lục Bình, con gái cũng sẽ ở lại bên cạnh bọn họ.

"Được được được, mẹ đồng ý, mẹ đồng ý. Nhưng mà, con trai người ta cũng có lòng tự trọng, sợ là sẽ không dễ dàng đồng ý như thế." Mẹ Trương nói liên tục.

Bà nhìn thấy con gái trong lồng ngực nín khóc mỉm cười, lại bắt đầu cảm khái lần thứ n là con gái lớn không giữ được.

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình giẫm trên nắp bồn cầu, nhấc chân lên.

Anh cẩn thận lấy ra một phần tình báo từ trên trần nhà phòng vệ sinh, bắt đầu từ Lý Ngọc Trân, hiện tại đã có 6 phần. Chiếc túi hồ sơ màu nâu kia đã càng ngày càng dày.

"Nên đổi chỗ cất giữa rồi."

Lục Bình gần như đã không thể ôm hết.

Anh nhìn chằm chằm vào trần nhà hai lớp, chú ý tới có thể là do mỗi ngày anh đều đẩy ra đóng lại cho nên đã có thể nhìn ra dấu vết tương ứng ở trong một khu vực.

Lục Bình ôm lấy tài liệu, cẩn thận đẩy cửa phòng vệ sinh ra, quay trở về trong phòng.

Lần lượt bày tình báo lên trên mặt bàn.

Tỉ mỉ đọc.

"Hồng Lâu, đó là một tòa nhà bảy tầng, diện tích 5000m2, tổng đầu tư vượt qua 1 tỷ."

"Nói là cung điện cũng không quá đáng."

Lục Bình cảm khái.

Anh nhìn về phía phần tài liệu này, từ góc nhìn của mình, anh cảm thấy có thể dùng mộng huyễn để hình dung.

"Tập hợp các cô gái xinh đẹp từ khắp toàn quốc, yêu cầu trình độ học vấn là chính quy trở lên, tốt nhất là hoa khôi của trường. Trước khi bước chân vào Hồng Lâu, mỗi một cô gái đều sẽ phải tiến hành học tập một năm, đầu tiên là học lễ nghi, sau đó là ca múa, học khiêu vũ,…"

"Thật là…"

"Nhưng cái này đều không tính là gì, trạm cuối cùng là nước Xiêm Đông Nam Á.

Nơi đó chính là cực hạn của xa hoa truỵ lạc, còn phải học tập cách để đối phó với những tồn tại khác."

⚝ ✽ ⚝

"Nên làm gì đây?"

Lục Bình có chút luống cuống tay chân.

"Oánh Oánh! Nha đầu ngốc này, cậu tuyệt đối không thể bị người đàn ông kia lừa!"

"Cậu nhanh nói tỉ mỉ cho tớ nghe một chút."

"Anh Bình kia của cậu có thường xuyên tặng quà gì đó cho cậu không, hoặc là có biểu đạt tình cảm gì với cậu không?"

Mùa đông.

Đêm khuya.

Đèn trong phòng ngủ của cô gái đã tắt từ lâu.

Chỉ là trước giường nhỏ, màn hình điện thoại di động tản ra ánh sáng lạnh lẽo chiếu sáng gò má đỏ bừng của cô gái. Ánh mắt cô gái xuất thần, hai tay cầm điện thoại di động hưng phấn chia sẻ chuyện tình cảm của mình với đám bạn thân.

Từ nhỏ đến lớn, Trương Oánh Oánh đều là một cô gái rất bình thường, cảm giác tồn tại giữa các đồng nghiệp cũng không được coi là mạnh. Cô luôn hành xử đúng quy củ, làm những chuyện phù hợp với độ tuổi của mình. Trong hơn hai mươi năm qua, cô đã lặng lẽ quan sát những mối tình xung quanh mình, cô cũng khao khát có được nó. Lúc học cấp ba và đại học đều từng có bạn học nam tỏ tình với cô, nhưng cô đều uyển chuyển từ chối, không có cảm giác động lòng.

Mà giờ phút này.

Trương Oánh Oánh đã động lòng! Cô thậm chí còn cảm thấy có phải là do mình độc thân quá lâu hay không mà loại tình cảm nóng bỏng này đang không ngừng sinh trưởng ở trong lòng cô!

Khắc chế!

Cô siết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, lý trí đang không ngừng nhắc nhở cô…

Nhưng không thể khắc chế nổi!

Trong điện thoại di động, từng tin nhắn của đám bạn thân không ngừng đập vào trong mắt. Trương Oánh Oánh nhìn xong, cắn đôi môi. Cô không ngừng nhớ lại hình ảnh sống chung giữa mình và anh Bình. Đúng vậy thật, mỗi một chuyện hầu như đều là cô chủ động.

Tâm tình cô chùng xuống trong tích tắc, sau đó nhanh chóng nhắn lại một tin:

"Các cậu chưa từng tiếp xúc với anh Bình, anh Bình rất trầm ổn! Mới không phải là loại người chuyên đi lừa con gái như các cậu nói!"

"Anh Bình chưa tỏ tình, tớ… tớ…"

Đầu ngón tay Trương Oánh Oánh dừng lại, cô trợn to hai mắt, gương mặt nhanh chóng đỏ bừng, trái tim bắt đầu đập nhanh.

Cô lăn lộn mấy vòng ở trên giường.

Một hồi lâu sau.

Ánh mắt Trương Oánh Oánh dần trở nên kiên định, gõ ra một dòng:

"Tớ sẽ tỏ tình với anh Bình!"

"Ngày mai!"

"Các chị em! Nhớ chờ tin tức tốt!"