← Quay lại trang sách

Chương 147 - Trước Khi Chính Thức Tỏ Tình

Hôm sau.

Trời đã sáng.

Trong căn nhà thuê chung chật hẹp, Lục Bình ngáp một cái rồi ngồi dậy, gãi gãi cái đầu như ổ gà, cầm điện thoại di động tới trước mặt. Anh liếc nhìn ngày tháng một chút, ngày hai mươi sáu tháng chạp, còn ba ngày nữa là tới đêm 30, là ngày làm việc cuối cùng của văn hóa Ngô Minh. Sau đó chú ý tới, Đại Thạch gửi một tin nhắn tới hỏi anh đã đặt hoa chưa.

Lục Bình dự định hôm nay sẽ tỏ tình với Trương Oánh Oánh.

"Đặt rồi." Anh nhắn lại một câu.

Lục Bình đặt điện thoại di động ở trước giường, chân trần đứng trên sàn nhà. Anh rót cho mình một ly nước ấm rồi uống cạn. Sau đó, anh bắt đầu duỗi người, sau khi thực hiện mấy bài tập làm nóng người mới bắt đầu hít đất, squat…

Vận mệnh sẽ không phụ lòng người cố gắng.

So sánh với một tháng trước, sức khỏe và sức chịu đựng của Lục Bình hiện tại đã hoàn toàn có sự thay đổi lớn.

"Thoải mái! Trước khi đổi mới tình báo, mỗi ngày đều vô tri vô giác, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không được thoải mái. Ngủ không tỉnh, không có tinh thần, có một loại lười biếng phát ra từ trong xương."

Lục Bình sờ mồ hôi trên người một cái, nhếch nhếch miệng.

"Nhưng mà, lúc trước thức đêm, không tập luyện, ăn thực phẩm rác rưởi, nói không chừng có thể sống đến 70."

"Hiện tại, tập luyện, học tập, nỗ lực, nhưng cũng có thể ngày mai đã chết rồi."

Lục Bình cảm khái. Nếu như cho anh lựa chọn lại thì anh vẫn sẽ đi con đường này.

Tắm xong.

Anh cầm lấy túi công văn, giống như là ngày thường, chen vào bên trong tàu điện ngầm.

Trong mấy ngày này, Lục Bình đã dùng tất cả tinh lực để nghiên cứu về Hồng Lâu, nghiên cứu tình báo của vị Ngô gia kia. Anh càng đọc sâu càng kinh hãi phát hiện lượng tin tức của tình báo này quá khủng bố. Nó là phần tình báo phong phú nhất trong số các tình báo mà Lục Bình đã đổi mới. Hồng Lâu chính là một căn cứ tụ tập nhân mạch và một mạng lưới khổng lồ.

Bên trong tin tức tình báo này, Lục Bình gián tiếp nắm giữ rất nhiều tin tức về mấy người quyền quý có tài sản lên tới hàng tỷ tại Trung Hải. Những tình báo gián tiếp nào đã bù đắp rất nhiều vào những thiếu sót của một thương nhân tình báo như Lục Bình.

"Hô!"

Tại lối ra của tàu điện ngầm.

Lục Bình đứng ở ngã tư phồn hoa nhất trung tâm nội thành. Anh ngẩng đầu, nhìn vô số nhân viên văn phòng đang chạy đi chạy lại ở khắp bốn phía.

Anh vậy mà không hiểu sao lại có chút khẩn trương. Đoạn thời gian gần đây, anh gần như lúc nào cũng đang ở trong trạng thái lo lắng, nhưng anh rõ ràng có thể nhận thấy được, khẩn trương hiện tại khác với những khẩn trương thường ngày.

Đó là…

Kỳ vọng nhỏ!

Niềm vui sướng nhỏ!

Hưng phấn nhỏ!

Thật giống như thời còn là học sinh, trước khi tỏ tình với mối tình đầu của mình vậy.

"Không nghĩ đến, mình còn có thể có loại cảm xúc này."

Lục Bình vừa suy nghĩ vừa bật cười.

Người không ngừng nhảy múa ở trên mũi đao cũng sẽ cảm thấy khẩn trương vì sắp tỏ tình. Nếu như dạng tình cảm này mà bà bị đám người Lý Ngọc Trân, Đinh Thanh bắt được, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc và chấn động. Ngay sau đó chính là hoài nghi và dò xét…

"A Bình!" Sau lưng bỗng bị vỗ một cái.

Cố Đại Thạch sánh vai cùng Lục Bình: "Chuẩn bị xong chưa."

"Ừm." Lục Bình đáp một tiếng.

Hai người đi về phía tòa nhà Xuyên Hòa, trước quảng trường của ba tòa nhà, hoạt động khuyến mãi của Xuyên Hòa gần như đã đạt đến đỉnh cao.

Đương nhiên, tất cả những rực rỡ to lớn này đều không có quá nhiều liên quan tới nhân viên quèn như Lục Bình và Cố Đại Thạch.

Trong thang máy, Lục Bình chen vào trong đám người, vẫn là cặp kính gọng đen như thường ngày, trên mặt vẫn là nụ cười yếu ớt. Bàn tay cầm túi công văn không ngừng dùng sức sau khi thang đến gần.

"Trước khi chính thức tỏ tình."

"Mình cần nhắc nhở bản thân một lần nữa."

Lục Bình thì thầm ở trong lòng.

"Thân phận của mình là một thương nhân tình báo thần bí, thân phận nhân viên Lục Bình bình thường tại văn hóa Ngô Minh chỉ là lớp ngụy trang. Thậm chí, mình tỏ tình với Trương Oánh Oánh cũng xuất phát từ mục đích thúc đẩy mối quan hệ quần thể, để có thể bị quần thể đồng hóa một cách hoàn mỹ."

Cho dù anh thật sự động tình thì cũng phải khắc sâu tiêu chí cơ bản này ở trong lòng.

Thang máy đến.

Văn hóa Ngô Minh, Lục Bình và Cố Đại Thạch vừa đi vào văn phòng, Trương Oánh Oánh vốn đang vui vẻ gọi một tiếng anh Bình. Ngay sau đó, cô giống như là nhớ ra cái gì đó, nghiêng đầu qua chỗ khác, gương mặt trắng nõn đỏ bừng như quả táo.

Điều hòa thổi ra luồng không khí ấm áp.

Hôm nay là ngày đi làm cuối cùng của công ty, đám đồng nghiệp đã sớm làm xong hoặc là đã kết thúc công việc trong tay. Phần lớn mọi người đều đang nghỉ ngơi, hoặc là lười biếng trò chuyện về kế hoạch nghỉ Tết.

Buổi sáng sắp kết thúc.

Trưởng phòng Đàm Hồng đi qua đây, phát biểu tổng kết cuối cùng cho năm này, sau đó phát thưởng cuối năm cho mọi người. Cô cũng không nói gì nhiều, chỉ nói là người hoàn thành xong công việc thì buổi chiều có thể trở về quê ăn tết trước.