← Quay lại trang sách

Chương 148 - Vẫn Tính Là Có Trách Nhiệm

Lục Bình vẫn giống như ngày thường, đọc tiểu thuyết hoặc là trò chuyện phiếm đôi câu với Đại Thạch, Oánh Oánh.

Trương Oánh Oánh lại có chút không khác thường. Lục Bình đã nhìn ra, Cố Đại Thạch đã nhìn ra, đồng nghiệp nội ứng mới đến Từ Mộng cũng thế.

Dáng vẻ lo được lo mất, hưng phấn lại sa sút.

Chạng vạng tối.

5 giờ 30 phút.

Văn hóa Ngô Minh chính thức nghỉ tết.

Cố Đại Thạch kéo Từ Mộng rời khỏi từ sớm, Lục Bình và Trương Oánh Oánh tan làm sau đó cùng nhau đi bộ ở trước tòa nhà.

Một chiếc Mercedes màu đen lái qua ven đường.

Trong buồng xe.

Lý Ngọc Trân phong hoa tuyệt đại tình cờ nhìn lướt qua phía ngoài cửa sổ. Con ngươi của cô nhìn lại phía vừa rồi. Trong tầm mắt của cô, Cố Đại Thạch chạy tới nhận lấy một bó hoa tinh xảo từ một nhân viên giao hàng.

Trên trán Cố Đại Thạch lấm tấm mồ hôi, trên gương mặt thật thà lộ ra vẻ khẩn trương, bên cạnh anh là một cô gái mới vào làm…

Lý Ngọc Trân bình tĩnh thu hồi tầm mắt.

"Cho pháo hoa chúc mừng hoạt động khuyến mãi Xuyên Hòa bắt đầu trước thời hạn đi."

Lý Ngọc Trân đi vào thang máy dưới sự bao vây của đám người. Vẻ mặt cô lạnh lùng, đột nhiên nói với thư ký Hạ Đình ở bên cạnh.

"A?"

"Tôi biết rồi!" Hạ Đình cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn lập tức đáp lại.

"Muốn bị một quần thể đồng hóa thì nhất định phải tuân theo hành vi logic của quần thể này. Tôi phải lấy cái thân phận này để trả lời Oánh Oánh, hoặc là yêu cầu của Đại Thạch đối với chuyện tình cảm của tôi."

Tòa nhà Xuyên Hòa.

Tầng 58.

Lý Ngọc Trân ngồi ở trước bàn làm việc, cô mở laptop trước mặt ra, mười ngón tay thon dài gõ trên bàn phím. Trong màn hình xuất hiện hàng trăm hình ảnh theo dõi của cả tòa cao ốc từ khắp bốn phía. Điều chỉnh hình ảnh, khung video không ngừng được cắt ra, tròng mắt của cô tìm kiếm trong màn hình.

Không lâu sau.

Lý Ngọc Trân nhìn thấy thân ảnh của Lục Bình ở trong một đám người ở phía trước quảng trường.

[ Tách ——]

Hình ảnh video được phóng đại.

Thân thể Lý Ngọc Trân ngả về phía sau, dựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo. Cô nhớ lại lời nói trước đây của Lục tiên sinh ở trong phòng làm việc. Cho dù là đoạn thời gian gần đây, cô cũng chưa từng buông lỏng việc tìm hiểu về Lục Bình.

Không phải nói là cô mang ác ý đối với Lục Bình.

Mà là….

Theo như tình hình trước mắt, trường hợp này là không cân bằng.

Bọn họ không nắm giữ được bất kỳ tin tức hữu dụng gì về Lục Bình. Cho dù là lão gia tử đã cho cô nhiều tài nguyên hơn nữa, thông qua lực lượng gia tộc để tiến hành điều tra nhưng kết quả vẫn là công dã tràng. Lục Bình hợp với tài liệu mặt ngoài, giống như là làm riêng cho bọn họ nhìn, làm một cách sạch sẽ, cho dù dùng kính lúp soi thì vẫn không thấy tí ti sơ hở nào.

Đúng lúc này, tình huống trong màn hình thay đổi.

⚝ ✽ ⚝

Sắc trời dần dần tối lại.

Phía trước tòa nhà.

Quảng trường.

Nhịp tim Lục Bình bắt đầu tăng nhanh, anh và Trương Oánh Oánh sánh vai mà đi. Cô gái bên cạnh cúi đầu, gương mặt đỏ đến mức có thể chảy ra nước.

Bốn phía, trong đám người, Cố Đại Thạch đang cầm hoa, ánh mắt lom lom nhìn nhìn chằm chằm Lục Bình và Trương Oánh Oánh. Anh thật giống như còn khẩn trương hơn cả Lục Bình, không ngừng nuốt nước miếng.

Mà một bên khác, trên đường phố cũng có một cô gái ôm hoa tươi không ngừng nhìn điện thoại di động, chạy chậm vào quảng trường. Cô đang tìm kiếm bóng dáng bạn thân nhà mình trong dòng người đông đúc.

"Hô ——", cô nhìn thấy bóng lưng Trương Oánh Oánh, ngay sau đó, cô nghi ngờ nhìn về phía một bên khác, một người thanh niên cũng đang ôm hoa.

Người qua đường trước mắt dường như trở nên mờ ảo. âm thanh huyên náo bên tai cũng biến mất vô tung.

Bước chân của Lục Bình chẳng biết đã nhích tới gần Trương Oánh Oánh từ lúc nào, mu bàn tay hướng tới gần bàn tay cô gái. Đầu ngón tay anh vừa chạm vào đầu ngón tay cô gái. Đối phương giống như nai con bị hoảng sợ, tránh ra theo phản xạ có điều kiện. Nhưng ngay sau đó, cô lập tức phản ứng lại. Cô mở to hai mắt, thân thể khẩn trương đến run rẩy, bàn tay rũ trở về. Cô lần nữa cảm nhận được đầu ngón tay của anh Bình…Tay trái bị nắm chặt.

Thật giống như chạm vào điện.

Nhưng ngay sau đó, cô cảm thấy lòng bàn tay anh Bình thật ấm áp, có chút không nỡ rời khỏi.

"Có rảnh đi ngắm sao với anh không?" Lục Bình dừng chân, nhìn chăm chú vào gương mặt Trương Oánh Oánh, nhẹ giọng nói.

Anh vừa dứt lời.

Trên đỉnh đầu, Xuyên Hòa vốn định sẽ bắn pháo hoa chúc mừng hoạt động khuyến mãi vào 12 giờ đêm nay, nhưng hiện tại pháo hoa lại rực rỡ khắp toàn bộ không trung, ánh sáng phản chiếu ở trên quảng trường. Lục Bình và Trương Oánh Oánh chỉ là hai người không đáng chú ý ở trong đám đông.

Cố Đại Thạch ôm hoa trong ngực, bước nhanh về phía hai người.

"Xuy!"

"Vẫn tính là có trách nhiệm..."

Một cô gái khác cũng ôm lấy hoa cười một tiếng, sau đó quay người tiêu sái rời khỏi.