← Quay lại trang sách

Chương 149 - Lý Ngọc Trân Cô Ấy Đang Sống Trong Ảo Tưởng Tự Thêu Dệt!

Lợi hại."

Trong văn phòng.

Pháo hoa lóe lên bên ngoài cửa sổ. Đôi mắt lạnh lùng xinh đẹp của Lý Ngọc Trân nhìn chăm chú vào hành động của Lục Bình và cô gái bình thường kia, ánh mắt cô sắc bén, quan sát chi tiết động tác, dò xét sự thay đổi của bầu không khí.

Sau một hồi.

Lý Ngọc Trân thở ra một hơi. Bất kể nhìn như thế nào, cô đều chỉ cảm thấy đây là một nhân viên bình thường đang tỏ tình với một nhân viên bình thường khác.

Nếu như chưa từng nhìn thấy một mặt khác của Lục Bình thì tất cả trước mắt đều rất bình thường. Mà bây giờ, nhìn lại cảnh tượng trong video giám sát, lại nghĩ tới hình ảnh phía sau hình ảnh bình thường lãng mạn kia, cho dù là Lý Ngọc Trân đều không khỏi trở nên kiêng kỵ.

“Người đàn ông khủng bố."

Lý Ngọc Trân nhìn chăm chú về phía Lục Bình, trầm giọng nói.

Lại nhìn về phía cô gái bình thường gần như bị hạnh phúc làm mờ đầu óc kia, trên gương mặt tuyệt mỹ của cô hiếm khi lộ ra vẻ thương hại.

“Cô ấy không biết rằng mình đang sống ở trong một giả tưởng tốt đẹp do chính mình thêu dệt ra."

"Có lẽ…"

"Không lâu sau, một ngày nào đó, Lục tiên sinh hoàn thành nhiệm vụ và rời khỏi, cô sẽ phải tìm kiếm người bạn đời hoàn mỹ kia của mình cả đời."

[ Cốc cốc cốc…. Cốc cốc… ]

Đúng lúc này.

Bên ngoài phòng làm việc, cửa phòng bị gõ vang.

Lý Ngọc Trân thu liễm cảm xúc, thay đổi hình ảnh trên màn hình, đồng thời, nâng cao giọng: “Vào đi."

Thư ký Hạ Đình vội vã đi vào.

"Lý tổng."

"Giới tài chính Trung Hải xảy ra sự rung chuyển."

Hạ Đình ôm tài liệu trong ngực, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Cô đi nhanh đến trước bàn làm việc, trầm giọng nói ra.

"Cái gì." Lý Ngọc Trân đáp một tiếng.

Cô nhận lấy tập tài liệu do Hạ Đình đưa tới rồi liếc nhìn. Đồng thời, cô nghiêng tai lắng nghe tin tức mà Hạ Đình nghe ngóng được.

"Cổ phần Hoa Minh và ngành mỏ Trí Hưng liên thủ với nhau đánh lén Cao gia vọng tộc Trung Hải. Triệu Chính Khiếu của Cao gia đang điều động tiền vốn bất kể giá cao. Hơn nữa, đối phương còn đang tách một phần cổ phiếu chất lượng tốt ra để vay thế chấp ngân hàng!" Hạ Đình nhanh chóng nói.

Mí mắt Lý Ngọc Trân giật giật, cô liếc nhìn tài liệu trong tay, vẻ mặt nghiêm nghị.

"Đây rõ ràng là mưu đồ đã lâu, sẽ không dễ dàng kết thúc."

Lý Ngọc Trân cong ngón tay, gõ gõ mặt bàn.

Cao gia, là danh gia vọng tộc của Trung Hải, từ hơn trăm năm trước đã bắt đầu kinh doanh. Nó vừa bị đánh lén, sẽ dẫn động tới một số tiền không thua kém gì chiến tranh tài chính giữa các nước Đông Nam Á.

"Mưa gió sắp tới."

"Thông báo cho bộ phận tài chính.

Tất cả mọi người hủy bỏ nghỉ phép, nhìn chằm chằm Cao gia, Triệu Chính Khiếu cho tôi!" Lý Ngọc Trân trầm giọng nói.

Cô nhìn thư ký Hạ Đình rời khỏi, trong đôi mắt lộ ra vẻ nghiền ngẫm.

Cô cầm máy điện thoại trước bàn lên.

“Bỏ nhiệm vụ trong tay xuống. Tôi cần biết rõ tất cả chi tiết về sự việc cổ phần Hoa Minh và ngành mỏ Trí Hưng đánh lén Cao gia."

Chỉ nói một câu.

Lý Ngọc Trân ngồi ở trước bàn làm việc, pháo hoa phía sau lưng cô vẫn đang không ngừng nở rộ.

Trung Hải đột nhiên xảy ra khủng hoảng tài chính, đối với Lý Ngọc Trân mà nói là chuyện tốt, ít nhất thì đám chó săn đã từng nhìn chằm chằm cô, ngay lúc này chắc chắn sẽ phải tạm thời di dời tầm mắt.

Màn đêm tối đen đưa tay không nhìn thấy được năm ngón.

Không thể dự đoán trước được dòng chảy ngầm của sự hỗn loạn.

Tin tức chính là đôi mắt. Bên nào biết được rõ ràng hơn, bên đó sẽ chiếm được lợi thế, có thể bố cục mọi thứ từ sớm, ăn được miếng thịt lớn nhất. Cho dù không ăn thịt thì cũng có thể giữ vững sự trầm ổn, không cho đám linh cẩu kia ăn.

Lý Ngọc Trân đứng lên, cô bước đến phía trước cánh cửa sổ sát đất, nhìn xuống dưới chân. Trong ánh nhìn của cô, những bóng người chằng chịt phía dưới pháo hoa quảng trường nhỏ bé giống hệt như những con kiến.

Cô đi trở lại trước bàn làm việc, cầm điện thoại di động lên.

⚝ ✽ ⚝

Một bên khác, Trương Oánh Oánh một tay ôm hoa trong ngực, một tay còn lại bị anh Bình nắm chặt.

Hai người đã rời khỏi quảng trường, hướng về phía trạm xe.

"Ồ."

"Anh Đại Thạch đâu?"

Trương Oánh Oánh chợt ngẩng đầu lên, nhớ ra cái gì đó. Cố Đại Thạch ban nãy sau khi đưa hoa tươi đến, thật giống như đã không thấy tăm hơi.

“Anh ấy xem như là biết ý."

“Đã chạy từ sớm rồi."

Khóe miệng Lục Bình mang theo nụ cười, ôn hòa nói.

"Hì hì!"

Trương Oánh Oánh, cười lên, đôi mắt gần như cong thành hình trăng lưỡi liềm.

Đồng thời, điện thoại di động trong túi rung lên…

"Một nhân viên chào hàng mà thôi."

"Cứ mặc kệ đi."

Lục Bình tắt điện thoại di động, đối diện với ánh mắt hỏi thăm của Trương Oánh Oánh bèn nhún vai một cái.

"Tóc em loạn rồi kìa."

Đi ra từ quán ăn, gió lạnh đêm đông thổi qua, Lục Bình chú ý tới mấy sợi tóc dựng ngược lên của Trương Oánh Oánh liền dừng lại, đầu ngón tay xuyên qua mái tóc đối phương, vuốt vuốt cho mấy sợi tóc kia thẳng lại. Anh chuyên chú làm động tác này, lúc nhìn về phía ánh mắt của Trương Oánh Oánh thì mới chú ý tới con ngươi của cô gái sáng ngời, tràn ngập niềm vui không thể che giấu.

Hai người đi qua con đường đông đúc.