← Quay lại trang sách

Chương 150 - Đến Hồng Lâu!

Anh đưa cô gái vào trong tàu điện ngầm, tuy rằng cô gái không muốn tách ra một chút nào, nhưng càng không nỡ để người trong lòng ngồi ngồi tàu điện ngầm hơn một giờ để đưa cô về nhà, lại tốn thêm hai giờ để trở về nhà trọ.

Lục Bình nhìn về phía tàu điện ngầm xa dần, nụ cười dịu dàng dần dần biến mất. Anh đi ngược lại dòng người trở lại mặt đất, trong quá trình này, anh còn lấy cặp kính gọng vàng từ trong túi ra sau đó đeo lên.

Lúc ngẩng đầu lên, ánh đèn đường ánh vào gương mặt của anh.

"Xảy ra chuyện?" Lục Bình thấp giọng nói.

Anh nhớ lại giọng điệu của Lý Ngọc Trân trong cuộc điện thoại vừa rồi, mí mắt giật giật. Lúc này, bên đường có một chiếc xe con màu trắng yên lặng dừng lại. Lục Bình liếc nhìn, sau đó ngồi vào trong xe.

Xe đi xuyên qua con đường phồn hoa nhất Trung Hải.

Lục Bình nhìn chăm chú về phía ngoài cửa sổ, người người đều mang theo nụ cười trên môi, đèn neon rực rỡ, không nhìn ra trong giọng điệu của Lý Ngọc Trân có chuyện gì lớn lao cả.

[ Ong ong ——]

[ Anh Bình, anh lên tàu điện ngầm chưa? ]

Trong điện thoại di động.

Thông báo tin nhắn hiện lên.

Cô gái vừa mới rời đi đã bày tỏ sự nhớ nhung của mình. Vẻ mặt Lục Bình ôn hòa, trong ánh mắt có chút ý cười, đáp một tiếng: [ Lên rồi.]

Lục Bình đáp lại.

Chỗ vừa nãy cách Xuyên Hòa vốn không xa lắm, chỉ hai mươi phút, xe đã tiến vào gara dưới hầm.

"Lục tiên sinh."

Đội trưởng an ninh Bảo Huy Quân đã sớm chờ ở bên cạnh xe. Anh hơi khom người, trầm giọng nói. Sau sai lầm lần trước, khi Lục Bình đến lần nữa thì cả tòa nhà đều được giám sát nghiêm ngặt.

"Lục tiên sinh." Thư ký Hạ Đình cũng chào một tiếng.

"Ừm." Lục Bình nhìn một vòng, ôn hòa đáp lời.

Tình huống hiện tại là, trừ anh là còn không biết rõ đã xảy ra chuyện gì ra thì hình như tất cả mọi người đều biết rồi. Mà tất cả mọi người lại đương nhiên cho rằng anh chắc chắn đã biết chuyện này.

Anh rảo bước, đi về phía thang máy.

Phía sau, Bảo Huy Quân và Hạ Đình đi theo, một người nhấn mở thang máy, sau đó chờ đợi ở trước cửa.

Lục Bình cảm thấy có chút thắc mắc. Không lâu sau, anh thầm thở dài, quyết định cứ đi một bước nhìn một bước. Việc thiếu hụt con đường tin tức chân chính là vết thương trí mạng đối với anh. Trên thực tế, anh ngay cả việc hỏi dò cũng không thể trực tiếp hỏi. Điều này vi phạm thiết lập tính cách của bản thân.

[ Anh Bình meo meo meo. JPG]

[? ]

[ Năm mới anh có muốn tới nhà em ăn cơm tất niên hay không? Nhà em năm mới quá lạnh lẽo buồn tẻ rồi! Đáng yêu.

JPG]

Trong thang máy.

Lục Bình chú ý tới tin nhắn liên tục hiện lên, anh cúi đầu đáp lại. Vào lúc này, trả lời tin nhắn của bạn gái hoàn toàn phù hợp với thiết lập. Nếu như cố ý xem nhẹ thì khả năng sẽ nảy sinh vấn đề.

⚝ ✽ ⚝

Tầng 58, văn phòng.

Lý Ngọc Trân nhìn người đàn ông có vẻ như thật sự rơi vào tình yêu cháy bỏng ở trước mặt, đáy lòng càng ngày càng kiêng kỵ. Cô không ngừng nâng cao mức độ nguy hiểm của người đàn ông này.

"Nói một chút xem."

"Muốn biết cái gì đó…"

Dưới cái nhìn soi mói của Lý Ngọc Trân, Lục Bình trấn định trả lời tin nhắn của Trương Oánh Oánh. Một giây trước vẻ mặt của anh còn vô cùng ngọt ngào, một giây kế tiếp, lúc ngẩng đầu lên thì nụ cười ấm áp kia lại chứa đầy ý giả dối, bình tĩnh đáp.

"Ánh mắt của Lục tiên sinh thật tốt, đây là một cô gái không tồi."

Lý Ngọc Trân không có trực tiếp hỏi, ánh mắt lạnh lùng vẫn luôn chú ý tới Lục tiên sinh, thở dài nói.

Lục Bình nghe vậy thì cười nói:

"Còn phải cảm ơn Lý tiểu thư, pháo hoa lúc nãy vô cùng hợp với tình thế."

Trong lời nói của đối phương không khỏi ẩn giấu mục đích muốn quan sát phản ứng của Lục Bình; mà Lục Bình thì lại đè sự bất an nơi đáy lòng xuống, dùng sự bình tĩnh và ung dung để đáp lời. Dáng vẻ tự nhiên phóng khoáng, thật giống như tất cả những gì đối phương thấy đều do anh cố ý phơi bày ra.

Lý Ngọc Trân nhìn Lục Bình một cái, không tiếp tục vấn đề này nữa, chỉ là nâng cao giọng hơn một chút.

"Hửm?" Lục Bình thở phào một cái, đáp lại.

"17 giờ 45 phút chiều, cổ phần Hoa Minh và ngành mỏ Trí Hưng đã lên kế hoạch đồng thời phát lực. Phần lớn sản nghiệp của danh gia vọng tộc Trung Hải - Cao gia đều bị ảnh hưởng nặng…"

"Ngay vừa rồi."

"Triệu Chính Khiếu cắt thịt, điều động gần 5 tỷ, giúp Cao gia cản lại…"

Lời nói của Lý Ngọc Trân rất có lực. Cô trầm giọng nói ra từng chi tiết.

Lục Bình tỉ mỉ lắng nghe.

Khi nghe thấy mấy chữ cổ phần Hoa Minh và ngành mỏ Trí Hưng thì mí mắt anh khẽ giật giật, giống như ý thức được chuyện gì đó. Sau khi nghe xong, Lục Bình suy ngẫm một lúc mới nghĩ ra chuyện gì đang xảy ra

Trái tim không khỏi đập kịch liệt.

"Triệu Chính Khiếu đúng là kẻ điên." Lục Bình thì thầm tự nói.

Anh có thể xác định được rằng, cơn sóng thần đang xảy ra trong giới tài chính Trung Hải lúc này nhất định là do phần tình báo kia của anh thúc đẩy. Nói không chừng, ngay cả phía sau cổ phần Hoa Minh và ngành mỏ Trí Hưng đều đang ngẩn ra. Bọn họ tuyệt đối không có ý định vạch mặt với Cao gia.

"Đúng là con mẹ nó điên rồ!"