Chương 151 - Đinh Thanh Tại Hồng Lâu!
Lục Bình liên tục thầm mắng trong lòng. Những thông tin bên trong tình báo ở trước mặt anh chỉ có thể dùng để chấn nhiếp hoặc là bán với một cái giá thích hợp. Nhưng mà ở trong tay của những người chân chính đứng trên tầng cao của Kim Tự Tháp thì lại có thể gây nên một cuộc chiến tranh tài chính lên tới hàng chục tỷ.
"Lục tiên sinh, ra giá đi, tôi muốn biết nhiều thông tin hơn." Lý Ngọc Trân dừng lại một chút, sau đó lập tức nói ra.
Trong đầu Lục Bình phảng phất như đang xem lại tin tức về Triệu Chính Khiếu. Anh không rõ thế cục rốt cuộc đang mãnh liệt tới mức nào… Tin tức mà anh nắm giữ cực có khả năng đã lỗi thời.
Anh không có trả lời.
Một hồi lâu sau.
Anh nhìn về phía ánh mắt lạnh lùng của Lý Ngọc Trân.
"Xin lỗi."
"Triệu Chính Khiếu tiên sinh cũng là khách hàng của tôi, con người của tôi bình thường sẽ không buôn bán tin tức khách hàng hai chiều." Lục Bình trầm giọng nói.
"Thì ra là như vậy."
Lý Ngọc Trân nghe vậy, trên gương mặt tuyệt mỹ không lộ ra chút cảm xúc dư thừa nào. Cô gật đầu một cái, đăm chiêu rồi đáp.
"Lục tiên sinh, trong vòng nước xoáy lần này phải chăng có dấu vết của ngài?" Lời còn chưa dứt, cô đã hỏi lần nữa.
Trên mặt Lục Bình vẫn là nụ cười ôn hòa ấm áp, anh chỉ nhún vai: "Ai mà biết được."
"Được rồi."
"Nếu như chỉ là vì chuyện này, Lý tiểu thư có thể dừng lại được rồi."
Nói xong, Lục Bình đứng dậy, tiêu sái phủi mông một cái, sau đó xách túi công văn rảo bước ra ngoài.
⚝ ✽ ⚝
Ngồi ở trong xe của Lý Ngọc Trân, sau khi xác nhận mọi thứ đều an toàn, anh mới bước ra khỏi tầng hầm của trung tâm mua sắm.
Lục Bình lên tầng, đứng tại khu ăn vặt đông người nhất của trung tâm mua sắm.
Anh mua mấy xiên cá viên.
Lục Bình ăn cá viên, hòa vào trong quần thể nhân viên văn phòng, đi ra khỏi trung tâm mua sắm và gọi chiếc taxi.
Sau khi nghe thấy Lý Ngọc Trân miêu tả, sâu trong lòng anh không ngừng hiện lên một loại cảm giác cấp bách. Cơn chấn động tài chính này có thể dẫn tới phản ứng dây chuyền, sẽ không ngừng khuếch trương ra ngoài giống như sóng gợn. Thân ở trong đó, Lục Bình không thể xác định được lúc nào nó sẽ ập xuống trên người mình.
"Bác tài."
"Đến Tây Thành."
Lục Bình không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên ngẩng đầu lên, nói với bác tài.
Anh dự định đến gần Hồng Lâu, đi xung quanh một vòng trước. Mặc dù còn chưa thiết lập kế hoạch để tiếp xúc với Ngô gia và Hồng Lâu, nhưng ít ra cũng phải khiến cho tâm lý có chút tự tin.
"Vượt xa bình thường!"
"Đúng là con mẹ nó vượt quá bình thường!"
Lục Bình đứng trước ngã tư.
Anh nhìn về phía những tòa nhà màu đỏ nơi xa, phát ra tiếng cảm khái.
Toà Hồng Lâu nằm ở trung tâm nội thành tất đất tấc vàng của Trung Hải, bốn phía khá rộng lớn, xung quanh là những ngôi nhà kiểu cũ được xây dựng từ thế kỷ trước
Ánh trăng sáng soi xuống.
Đèn tín hiệu thay đổi.
Lục Bình xách túi công văn, đi ở trên làn đường dành cho người đi bộ. Sau khi băng qua đường, anh đứng cạnh lan can sắt của Hồng Lâu… Không cần cố gắng che giấu mình.
Hai hàng cây ngô đồng mọc dài bên đường, rất nhiều du khách từ bốn phương tám hướng đều kéo tới đây. Ai nấy đều giơ cao điện thoại di động, hướng ống kính về phía Hồng Lâu trang nhã và yên tĩnh.
"Ngưỡng cửa của Hồng Lâu ít nhất cũng lên tới hàng tỷ."
Lục Bình tiến lên một bước.
Vẻ mặt anh ôn hòa, tùy ý đánh giá cảnh đêm xung quanh như bao du khách. Đồng thời, trong đầu anh lại suy nghĩ về quá trình giao thiệp với Hồng Lâu.
"Ngoại trừ để vị Ngô gia kia đặc biệt mời khách ra, nếu như phú thương và quyền quý bình thường đến từ bên ngoài muốn tham dự yến hội định kỳ của Hồng Lâu thì nhất định phải đề đơn lên trước ít nhất một tháng. Sau khi trải qua khảo hạch thì mới có thể nhận được thư mời."
Cách cổng chính không xa.
Tim Lục Bình đập rộn lên, bàn tay nắm túi công văn hơi dùng sức, liếc nhìn mấy bóng người ở trước cửa, không có chút động tĩnh gì.
"Khách mời có thể tham gia yến hội đều là những khách mời cốt lõi trong giới."
"Ngoài cái vòng trung tâm này ra…"
"Phú thương và quyền quý các nơi mỗi ngày đều có thể tự đề cử lời mời xã giao, viết điều kiện cá nhân và yêu cầu cần nhờ giúp đỡ ở trong thư. Sau khi vượt qua sự khảo hạch của Hồng Lâu, mỗi một vị khách mời đáp ứng đủ điều kiện sẽ nhận được lời mời! Kết nối các mối quan hệ với mạng lưới chung một chỗ, thúc đẩy hợp tác, giải quyết nguy cơ!"
Đứng ở một bên cổng chính của Hồng Lâu.
Trông thấy hai cánh cửa sắt cổ điển đóng chặt cách đó không xa, nhân viên bảo vệ với khí chất cứng rắn lão luyện trang nghiêm đứng gác ở bên trong.
Lục Bình lấy điện thoại di động ra, hướng về phía cánh cửa sắt kia, bắt đầu chụp ảnh tòa Hồng Lâu màu đỏ nổi bật dưới ánh đèn. Ngoài anh ra, còn có năm, sáu vị du khách khác cũng có hành động tương tự.
Anh vừa thu điện thoại di động về, ngã tư phương xa đột nhiên có ánh đèn chiếu đến. Chỉ nhìn thấy một chiếc Rolls Royce mang biển số xe ngoại thành với toàn số 5 đang lái tới gần. Du khách du lịch đều nhìn về phía đó với vẻ thán phục.
Chiếc xe Rolls Royce dừng lại ở trước cửa chính, một quản gia trung niên mặc âu phục chỉnh tề đi xuống xe, thương lượng cái gì đó với nhân viên an ninh.