Chương 152 - Nhất Định Là Đinh Thanh!
Gió đêm đông lạnh lẽo thổi qua, Lục Bình chỉ cảm thấy gió rét thấu xương thuận theo cổ áo, ống tay áo chui vào trong quần áo. Trên người anh vốn có một ít mồ hôi, bị gió thổi một cái, anh theo bản năng liền rùng mình một cái.
Trước đèn đường, anh hà hơi vào trong bàn tay một cái, sau đó rụt người một cái rồi rảo bước đi về phía xa.
Phía sau Lục Bình.
Chiếc Audi màu trắng kia vẫn dừng ở ven đường, Lý Anh mím môi, sắc mặt phức tạp nhìn chăm chú về phía Lục Bình giống như một nhân viên bình thường trước xe, nhìn động tác thở ra và rời đi của đối phương.
Cô không biết rõ chút tin tức gì về Lục tiên sinh.
Cô sợ hãi… vừa trầm mê!
Lý anh không có nghĩ nhiều, lập tức cầm điện thoại di động lên, đầu ngón tay lướt qua danh bạ điện thoại, dừng lại ở trước phím xóa. Cô hé miệng nhanh chóng đọc thuộc, sau đó nhắm mắt lại rồi đọc đi đọc lại mấy lần, cuối cùng không chút do dự mà xóa bỏ nó, cũng dựa theo yêu cầu của Lục tiên sinh xóa bỏ tất cả những tin tức đồng bộ trên nền tảng đám mây một cách sạch sẽ.
Không chỉ như thế, cô còn chuẩn bị đợi ngày mai đến công ty sẽ sửa lại dãy số điện thoại mà Lục Bình lưu lại tại cửa hàng Porsche 4S.
⚝ ✽ ⚝
Hai tay xỏ bên trong túi, bước đi ở trên vỉa hè.
Trong đầu Lục Bình không ngừng nhớ lại tin tức tình báo đọc được trong mấy ngày nay, sau đó suy diễn ra kế hoạch tiếp theo.
"Hô!"
"Hô!"
"Hô!"
Trái tim đập rất nhanh, anh há miệng hít một hơi thật sâu.
"Xông tới! Khi chưa chuẩn bị một cách vẹn toàn… Thay vì tiếp tục trì hoãn, không bằng làm ngay hôm nay."
Lục Bình chặt nắm đấm.
Anh ngẩng đầu, ánh đèn pha ô tô gần đó chiếu thẳng vào trên mặt anh, chiếc xe taxi bật đèn xanh lướt qua bên cạnh. Anh vẫy tay, xe lập tức dừng lại ở cách đó không xa.
Anh ngồi vào trong xe, nói ra địa chỉ.
"Triệu gia làm trong ngành tài chính, tài sản lên tới hàng chục tỷ."
"Đây là một con quái vật khổng lồ mới quật khởi trong 20-30 năm gần đây. Triệu Chính Khiếu 54 tuổi, khứu giác đối với tiền tài có thể xưng là quái vật, ông ta là Buffett của Hạ Quốc."
"Dựa vào tài chính, đầu tư mà điên cuồng tích lũy tài phú. Ông ta là máy sinh tiền của tất cả các gia tộc cao cấp Trung Hải, thậm chí là… găng tay trắng."
Lục Bình xoa xoa mi tâm.
Không giống với Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh, bọn họ không chút chút danh tiếng gì đối với người bình thường. Mà Triệu Chính Khiếu cho dù là đối với người bình thường thì đều như sấm bên tai, là phú hào truyền kỳ nổi tiếng toàn quốc.
"Người khác nhau, phải sử dụng thủ đoạn khác nhau."
"Mà muốn chinh phục vị phú hào chục tỷ này bằng con đường ngắn nhất thì cần phải…" Ánh mắt Lục Bình thay đổi, anh suy nghĩ đến thân thể đang run rẩy: "Cường thế! Cường thế tuyệt đối!"
"Triệu Chính Khiếu là một người cực kỳ tin vào quy tắc cá lớn nuốt cá bé!"
⚝ ✽ ⚝
Xe taxi dừng lại trước một căn hộ cao cấp cạnh sông Phổ ở phía Tây thành phố.
Lục Bình trả tiền sau đó xuống xe.
Anh đứng ở một bên, ngẩng đầu lên nhìn về phía tòa nhà. Tim đập rộn lên, không khỏi hít một hơi thật sâu. Đối với người bình thường mà nói, toà nhà hàng chục ngàn tệ này chính là căn nhà khó có thể với tới, nhưng đối với phú hào chục tỷ của Trung Hải mà nói thì quả thực lại không đáng là gì.
"Triệu Chính Khiếu là một người thú vị."
Lục Bình đi về phía tòa nhà, nhập mật khẩu có được từ trong tình báo vào trạm an ninh. Sau khi ánh sáng màu xanh lục sáng lên thì tâm trạng căng thẳng của anh cũng được buông lỏng đôi chút.
Đại sảnh căn hộ trông có vẻ rất là xa hoa. Nhưng đồng thời lại nhiều thêm mấy phần lạnh tanh.
Bước vào trong, nhân viên an ninh đứng ở trước cửa liếc nhìn Lục Bình một cái, Lục Bình thì khiêm tốn gật đầu với đối phương sau đó đi qua.
"Ai có thể nghĩ tới, con cá sấu trong giới tài chính lại thu xếp an toàn của nhà mình ở chỗ này chứ?"
Lục Bình đứng trước thang máy, sau khi nhập mật mã vào thì trông thấy nút của tầng 35 tự động sáng lên.
Thang máy không ngừng đến gần.
Nhịp tim Lục Bình càng ngày càng tăng nhanh.
Bên trong tình báo, chỗ này là chỗ mà Triệu Chính Khiếu dùng để giải tỏa, để tránh bị những người khác chú ý, ông ta mỗi tháng tối đa chỉ tới đây một lần.
⚝ ✽ ⚝
[ Ting ——]
Tiếng nhắc nhở thang máy đến vang lên.
Lục Bình xách túi công văn, nhấc đôi giày da lên. Chân của anh giẫm lên tấm thảm trong trên hành lang, dưới chân rất thoải mái. Anh dùng mũi chân nghiền một cái rồi mới tiếp tục rảo bước.
Tầng này có bốn căn hộ, anh đứng trước chỗ ở của Triệu Chính Khiếu, phòng 3502.
Đầu ngón tay chạm vào khóa mật mã, chờ màn hình sáng lên, anh quen thuộc ấn xuống mật mã sáu chữ số. Chỉ nghe lạch cạch một tiếng, Lục Bình đẩy cửa đi vào.
Khi cửa mở ra.
Tất cả ánh đèn trong nhà tự động sáng lên.
"Thật là xa xỉ."
Lục Bình quan sát căn hộ này một chút, trên dưới chia làm hai tầng, diện tích khoảng tầm 250 mét vuông. Tất cả trùng tu và thiết kế bên trong đều được Triệu Chính Khiếu bảo quản lý ủy thác cho các công ty thiết kế hàng đều tới thực hiện.
Lục Bình quan sát căn hộ này một chút, trên dưới chia làm hai tầng, diện tích khoảng tầm 250 mét vuông. Tất cả trùng tu và thiết kế bên trong đều được Triệu Chính Khiếu bảo quản lý ủy thác cho các công ty thiết kế hàng đều tới thực hiện.
Lục Bình treo túi công văn lên, sau đó đổi dép rồi đi vào nhà. Anh rõ ràng là lần đầu tiên qua đây, nhưng lại giống như rất quen thuộc. Anh đứng trong phòng khách quan sát một vòng, sau đó đi đến một căn phòng nào đó, lấy một chiếc laptop ra từ trong ngăn kéo.
Đầu ngón tay gõ nhẹ trên hành hình.
Anh ấn mở mấy cái video trên tab ẩn, trong đó có thể nhìn thấy tất cả hình ảnh trong căn nhà này, từ hình ảnh ban nãy anh đứng trước cửa, sau đó đẩy cửa phòng ra và chạm vào đồ đạc trong căn nhà.
"Không sao."
"Không sao cả."
"Những đại lão cấp cao này đều quá cẩn thận!"
Lục Bình cảm khái.
Anh xóa bỏ đoạn video và tắt hết camera giám sát.
Lục Bình lúc này mới yên tâm nhếch môi.
Anh có chút hưng phấn mà quan sát từng căn phòng, sau đó đứng ở trước một bức tường, phía trên đó là hàng loạt mô hình giới hạn. Ánh đèn tường ấm áp chiếu xuống trên người Lục Bình. Anh thưởng thức một cách tỉ mỉ, không lâu sau, anh kéo cửa tủ bên cạnh ra, đầu ngón tay nắm lấy tay kéo nhỏ, cánh tay có chút run rẩy.
Hô hấp Lục Bình trở nên dồn dập.
Ngăn kéo bị kéo ra!
Một khẩu súng lục tinh xảo yên lặng nằm ở trong tầm mắt…
Suy nghĩ kỹ một chút.
Trong số những nhân vật mà anh tiếp xúc trong khoảng thời gian gần đây, hầu như mỗi người đều mang theo súng bên mình.
Nhưng đối với Lục Bình mà nói, trong hơn hai mươi sáu năm cuộc đời, thời điểm cách súng thật gần nhất của anh chính là lúc Lý Ngọc Trân rút súng ra và nhắm thẳng vào đầu mình.
"Súng lục chiến đấu MK23, là súng lục được Heckler & Koch nước Đức nghiên cứu cho đặc chiến."
Lục Bình liếm môi một cái.
Anh vươn tay cầm lấy khẩu súng đang tản ra ảnh sáng kim loại này, nặng hơn so với trong tưởng tượng rất nhiều, anh vụng về vuốt ve thân súng.
"Làm thế nào để lấy băng đạn ra?"
Lục Bình cẩn thận lật ngược cây súng lục, anh mò mẫm tìm khóa và nút ấn. Súng ống là một thứ không thể rời tay trong cuộc đời của một số người. Nhưng đối với những người bình thường mà nói, đây chính là công cụ giết người mà bọn họ cả đời cũng sẽ không chạm vào.
Tìm một hồi lâu.
Chỉ nghe [ Lạch cạch ] một tiếng, băng đạn bắn ra, Lục Bình hưng phấn quan sát. Một trong những bản tính của đàn ông chính là lòng chinh phục. Khi đầu ngón tay lướt qua những viên đạn màu cam bên trong băng đạn đầy đủ, tiếng kim loại thanh thúy vang lên bên tai Lục Bình, có cảm giác cực kỳ mỹ diệu. Anh đột nhiên nắm chặt báng súng, nâng họng súng lên, bắt chước tư thế của các tay súng trong phim. Anh nhếch môi, nheo một mắt lại, miệng phát ra một tiếng ‘Pằng’, họng súng giương cao…
Trong đầu.
Viên đạn được bắn ra, mang theo những tia lửa!
Lục Bình nâng tay trái lên, muốn nạp đạn, nhưng dùng sức mãi mà vẫn không được. Sau khi nghiên cứu một lúc, anh mới vụng về nạp được đạn.
Sau khi súng được lên nòng.
Lục Bình cảm thấy khẩn trương, nhưng lại càng hưng phấn.
Động tác của anh càng ngày càng cẩn thận, rất sợ không chú ý sẽ lỡ tay bóp cò.
Lục Bình nhìn về phía ngăn kéo lúc nãy, bên cạnh khẩu MK23 là một thanh dao găm quân dụng và một ít linh kiện súng ống.
"Đây chắc là ống giảm thanh."
Lục Bình cầm ống kim loại ngắn màu đen kia lên, vuốt vuốt một lúc, sau đó giơ lên cao nghiên cứu. Anh cố gắng gắn ống giảm thanh vào trước họng súng, khoa tay múa chân một lúc lâu nhưng vẫn không thể lắp ống giảm thanh vào được.
"Là một thương nhân tình báo thực sự, không nói đến việc tinh thông súng ống, nhưng chắc chắn cũng cần bắn súng thuần thục." Anh lẩm bẩm.
Lục Bình nhìn khẩu súng trong lòng bàn tay, ánh mắt lấp lóe. Anh thở ra một hơi, lấy ra từng viên đạn màu da cam, sau đó đặt súng trở lại chỗ cũ.
Anh muốn thu khẩu súng này vào trong ngực, nhưng anh cố khắc sự kích động này, điều này có thể sẽ ảnh hưởng tới tính thần bí của anh.
"Hay là để Đinh Thanh chuẩn bị cho mình một khẩu." Lục Bình thì thầm tự nói.
⚝ ✽ ⚝
"Hô!" Lục Bình thở dài.
Anh nhìn về phía các mô hình trên bức tường, nhón chân, cầm một cái mô hình bằng vàng ròng lên trước mặt.
"Vật này hình như có giá 1.18 triệu."
"Vượt quá bình thường!"
Lục Bình lắc đầu, cảm khái.
Ai có thể nghĩ tới, quái vật ngành tài chính Trung Hải, Triệu Chính Khiếu 54 tuổi rồi còn có sở thích thu thập mô hình như này. Nhưng mà đây chưa chắc đã là sở thích thật sự, căn cứ theo tình báo, việc Triệu Chính Khiếu thu thập mấy cái mô hình này hoàn toàn trái người với tính cách của ông ta, xem như là một cách để giải tỏa căng thẳng.
Anh thả mô hình xuống, sau đó rời khỏi căn phòng này.
Lục Bình nở nụ cười, anh cảm giác mình giống như là chủ nhân thực sự của căn nhà này vậy. Anh bật bộ thiết thị âm thanh Martin 2.6 triệu hàng đầu trong nước lên, tiếng nhạc tuyệt mỹ lập tức vang vọng khắp căn phòng.
Anh đi đến trước tủ rượu, có chút thô lỗ mở chai rượu vang quý hiếm được một phú hào thần bí đấu giá được ra.
Anh bưng theo chai rượu và ly rượu đi ra ngoài.
Lục Bình mở cửa phòng thay đồ ra, quan sát những bộ quần áo chỉnh tề chưa từng được mặc. Anh đổi sang một cái áo choàng tắm, quần cộc, sau đó bước tới bồn tắm lớn trước đối diện với ban công. Anh thử đưa chân vào, nước ấm thiên về nóng, rất là thoải mái.
"A —— "
Anh hưởng thụ híp mắt lại, vùi đầu vào trong bồn tắm.
Chờ đến khi sắp nín thở không nổi nữa, Lục Bình mới ngoi lên. Anh khoác cánh tay lên trên thành bồn tắm, nghiêng đầu nhìn về phía ánh đèn bên ngoài. Ánh đèn tựa như một cây cầu bắc ngang qua màn đêm đen. Đèn xe sáng trưng qua lại không dứt. Tất cả mọi thứ trước mắt đều tạo thành một kết cấu tuyệt mỹ nhất.
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình quan sát cảnh tượng cực kỳ ấn tượng ở xung quanh, nhấp ngụm rượu vang đỏ, lắng nghe tiếng nhạc bên tai. Dưới lớp da, bên trong thân thể, máu nóng đang cuồn cuộn chảy khắp tứ chi.
Anh mím môi.
Nụ cười trên mặt dần phát tiết đi sự điên cuồng, chỉ còn lại vẻ bình tĩnh.
"Nên bắt đầu rồi." Lục Bình thì thầm.
Anh dựa đầu vào bồn tắm, cầm lấy chiếc điều khiển từ xa ở bên cạnh, bật TV trước mặt lên và chỉnh đến một kênh về kinh tế tài chính nào đó.
Anh thả chiếc điều khiển xuống, đổi sang một tư thế thoải mái hơn.
Trong màn hình đang diễn ra hội nghị tài chính thường niên của Trung Hải, đây là hội nghị quy tụ những tên tuổi lớn trong giới thương nghiệp. Lục Bình chú ý tới Triệu Chính Khiếu đang đứng ở trên bục phát biểu dưới ánh đèn sân khấu.
Anh nghe được mấy từ thuật ngữ.
[Ong ong ——]
Điện thoại di động rung lên.
[ Anh Bình, đã ăn cơm chưa? Đáng yêu. Jpg, đáng yêu. Jpg, đáng yêu. jpg]
Lục Bình cười đáp một câu:
[ Ăn rồi. Buổi tối mẹ cô có làm món gì ngon không? ]
Lục Bình trò chuyện câu được câu không với Trương Oánh Oánh.
Ánh mắt Lục Bình thỉnh thoảng liếc qua màn ảnh, ánh mắt phía sau cặp kính gọng đen càng ngày càng nghiêm nghị.
Anh chú ý tới Triệu Chính Khiếu đã kết thúc bài phát biểu và rời đi.
Không bao lâu sau, Triệu Chính Khiếu trong màn hình đi ra ngoài cùng thư ký. Đầu tiên là cúi đầu nói cái gì đó với các đại lão khác, sau đó mới rảo bước đi ra khỏi phòng hội nghị.
Đầu ngón tay Lục Bình nhịp nhàng gõ lên bồn tắm, trong miệng thầm tính toán thời gian.
Qua một lúc sau.
Anh ngồi dậy, cầm một chiếc điện thoại khác lên, bấm một dãy số, dán ống nghe vào bên tai.
[ Tút ——].
⚝ ✽ ⚝
"Báo cáo tài chính của tập đoàn Long Hồ đã được công bố chưa?"
Trong chiếc Rolls Royce màu đen.
Triệu Chính Khiếu mặc quần áo trang trọng, trong lúc giơ tay nhấc chân đều vô cùng trầm ổn. Ông ta ngồi vào trong xe, trầm giọng nói.
Tính cả ông ta nữa thì phía trên chiếc xe này có tổng cộng bốn người.
Thư ký ngồi ở bên cạnh, vệ sĩ riêng ngồi ở ghế phó lái, người còn lại chính là bảo tiêu kiêm tài xế.
"Triệu đổng."
"Đã có kết quả."
Thơ ký trẻ tuổi cung kính nói.
Đoàn xe vững vàng đi xuyên qua thành phố, trong mấy ngày gần năm mới, Triệu Chính Khiếu gần như đã làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm, tham gia đủ loại hội nghị tài chính, tiến hành giao lưu với các đại lão khác nhau, lịch trình vô cùng dày đặc.
Triệu Chính Khiếu đang xem báo cáo, điện thoại di động trong túi chợt vang lên.
Ông ta nhíu mày lại, lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn thì thấy là một số điện thoại lạ lẫm.
Triệu Chính Khiếu là một người quả quyết, cho dù không nhận ra đối phương, nhưng chỉ cần gọi đến cái số này thôi thì cũng đáng để bắt máy rồi. Không do dự, ông nhận nghe điện thoại, giọng nói uy nghiêm vang lên: "A lô —— "
Trong căn phòng rực rỡ.
Lục Bình nghe thấy giọng nói trong loa, anh đã luyện tập rất nhiều lần ở trong đầu. Anh không có dừng lại, lời nói ngắn gọn có lực, nhớ tới văn án đã được chuẩn bị từ trước:
"Hãy coi bản thân mình như Triệu Bỉnh Lương."
"Chú ý giọng nói và biểu cảm, không được để người bên cạnh nhìn ra được sự khác thường."
Triệu Chính Khiếu nghe vậy, ông ta không biết rõ người ở đầu bên kia điện thoại là ai, nhưng theo bản năng cứ biểu hiện dựa theo lời nói của đối phương. Vẻ mặt ông bình tĩnh, khẽ nâng mắt nhìn thoáng qua thư ký và vệ sĩ ở trong buồng xe.
"Nói đi, chọc vào cái gì rồi." Ông trầm giọng nói.
Lục Bình nghe thấy một câu như vậy thì đáy lòng thở ra một hơi. Ngay sau đó, khóe miệng anh lập tức giương lên.
"Triệu tiên sinh, ngài đã nghi ngờ thư ký của mình từ lâu rồi đúng không."
Lục Bình nửa nằm trong bồn tắm, duỗi thẳng chân về phía trước rồi chậm rãi nâng lên, giọt nước trong suốt không ngừng lăn xuống.
Anh cầm điện thoại, trầm giọng nói.
Anh bây giờ đã từng bước hình thành một quy trình đầy đủ sau khi tình báo được đổi mới. Đầu tiên là đọc khái quát, sau đó dùng bút đỏ đánh dấu lại những tin tức quan trọng trong ấn tượng ban đầu của bản thân.
Sau đó…
Lặp đi lặp lại cho đến khi thuộc lòng!
Học cái này có khi còn chuyên chú hơn việc học thuộc thơ cổ lúc còn đi học. Lục Bình thậm chí sẽ tự trách vì nhớ lầm một ký hiệu, một chữ hoặc là một câu. Lúc đi học nhớ nhầm một câu thơ, nhiều lắm cũng chỉ bị trừ một điểm. Nhưng hiện tại mà nhớ lầm thì thứ anh phải đối mặt rất có thể là một viên đạn.
Sau khi ghi nhớ toàn bộ tin tức quan trọng, Lục Bình sẽ tiếp tục hóa giải, phân tích, tìm ra điểm có giá trị trong tin tức…Sau bước này, anh bắt đầu lập ra kế hoạch, sau đó sẽ bắt đầu điên cuồng viết lượng lớn văn án.
Anh sẽ ở một mình trong căn nhà thuê chung chật chội, đắm chìm bên trong màn biểu diễn như một kẻ điên, đọc lời thoại, điều chỉnh vẻ mặt và động tác.
⚝ ✽ ⚝
Thành công không bao giờ là ngẫu nhiên cả!
Trên chiếc Rolls Royce màu đen, Triệu Chính Khiếu nghe thấy giọng nói trong điện thoại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, chỉ hừ một tiếng, giọng nói mang theo chút tức giận:
"Hỗn trướng!"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mí mắt Lục Bình khẽ run, anh chú ý tới câu trả lời của Triệu Chính Khiếu. Anh có thể đối lại Triệu Bỉnh Lương, đương nhiên cũng có thể đối lại anh ta.
Một lời hai nghĩa.
"Tào Tĩnh Nhàn năm năm trước vừa tốt nghiệp đại học đã đi theo ngài. Ngài một tay bồi dưỡng cô ấy thành dáng vẻ mà mình yêu thích. Nhưng mà năm năm trước, lúc Tào Tĩnh Nhàn mới vừa nhậm chức, phu nhân của ngài đã tìm được cô ấy."
Lục Bình cặn kẽ nói ra chuyện thư ký Tào Tĩnh Nhàn của Triệu Chính Khiếu đã bị khống chế như thế nào.
Triệu Chính Khiếu chỉ nghe đại khái đã xác nhận được độ chuẩn xác của tin tức.
Vợ của ông họ Cao, là dòng thứ của gia tộc ở trên đỉnh Kim Tự Tháp Trung Hải. Mấy năm trước, ông bộc lộ tài năng trong giới tài chính, vô cùng kiêu ngạo và có tham vọng, sau đó được người nhà họ Cao xem trọng.
"Triệu tiên sinh."
"Ngài có nhớ, đội trưởng đội an ninh Tào Cường của mình đã xuất hiện như thế nào không?"
"Còn nhớ tài xế Phạm Thành Quân đã trở thành tài xế của ngài như thế nào không?"
Trên sàn nhà.
Trong bồn tắm.
Lục Bình lắc lắc ly rượu vang đỏ, nhấp một ngụm, chú ý thêm chút ý cười vào trong giọng nói, sau đó tiếp tục nói.
Bên trong tình báo, thông tin về hai người vệ sĩ và tài xế của Triệu Chính Khiếu là bình thường, nhưng Lục Bình vẫn khơi gợi sự hoài nghi của đối phương về hai người kia. Anh nói rõ ràng ra rất nhiều chi tiết mà ngay cả Triệu Chính Khiếu đều đã quên.
Những hình ảnh và thủ tục vốn rất bình thường lại như được phủ thêm một tầng nghi ngờ qua lời nói của Lục Bình.
Triệu Chính Khiếu vẫn bình tĩnh, chỉ híp đôi mắt lại.
Chiếc xe tiến vào đường hầm, ánh đèn trở nên mờ mịt, Triệu Chính Khiếu đáp lại một câu. Ông ta lặng yên không tiếng động đánh giá ba người ở trong xe. Dựa theo lời nói của đối phương, trên chiếc xe này, ngoại trừ chính bản thân mình ra thì toàn bộ đều không đáng tín nhiệm.
"Triệu tiên sinh."
"Đại họa sắp đến rồi mà ngài vẫn còn chưa nhận ra sao?"
Lục Bình trầm giọng nói.
Vừa dứt lời, vẻ mặt của anh chợt ngừng lại, nụ cười trên mặt rực rỡ. Chỉ cảm thấy bản thân mình giống như một thầy coi tướng số, sau khi nói ra một tràng dài, cuối cùng thêm vào một câu ‘đại họa sắp đến’.
Lục Bình đăm chiêu, thủ đoạn có thể truyền bá đều thuộc lĩnh vực tâm lý học cả.
"Triệu tiên sinh, tôi sẽ đợi ngài tại căn hộ an toàn. Ồ, đúng rồi… vệ sĩ họ Ngô kia của ngài đúng là một người đáng tin cậy." Anh không chờ đối phương đáp lời đã tiếp tục nói.
"Tôi đã nói rồi không phải sao! Không được lăn lộn chung một chỗ với đám bạn không ra gì kia! Chờ đến lúc nào đó Triệu gia bị bán đi, bản thân còn phải đếm tiền cho bọn họ!" Trong ống nghe, tiếng quát mắng của Triệu Chính Khiếu truyền đến.
Lục Bình nghe vậy thì cười cúp điện thoại.
"Thành Quân, quay đầu xe."
"Trở về nhà!"
Triệu Chính Khiếu nhìn về phía kính chiếu hậu, trầm giọng nói.
"Triệu đổng, bên phía tập đoàn Long Hồ…" Thư ký Tào Tĩnh Nhàn nghe vậy thì chần chờ nói.
"Lùi lại cho tôi, nói là thực sự bận quá không có thời gian. Quên đi, để tôi tự mình gọi điện thoại giải thích cho Trần đổng."
Triệu Chính Khiếu vốn là phân phó, nhưng sau đó lại trầm giọng nói.
⚝ ✽ ⚝
"Uống coca có vẻ như ngon hơn nhiều."
Lục Bình uống sạch ly rượu vang trong tay.
Anh lắc lắc ly rượu.
Lúc vừa uống thì không có cảm giác quá lớn, mà bây giờ Lục Bình mới cảm nhận được dư vị phía sau. Thân thể của anh hơi nóng lên, có thể rõ ràng phát hiện sự hưng phấn của tâm trạng đã hoàn toàn vượt qua sự khẩn trương.
Trạng thái ngà ngà say, đúng thật là thích hợp.
Lục Bình đứng lên, thô bạo lau đi giọt nước, khoác áo choàng tắm lên. Anh đi chân trần tới trước lan can, nhìn xuống cảnh đêm xinh đẹp trước mắt… Gạch sứ dưới chân bốc lên hơi nóng, khiến cho cả người đều ấm áp, gió lạnh ngoài ban công không mang đến cảm giác gió đông lạnh lẽo, ngược lại còn vô cùng thoải mái.
Anh đi vào bên trong, thoải mái nằm ở trước ghế sô pha, đưa tay bấm vào màn hình.
Anh đang đợi Triệu Chính Khiếu.
70 phút sau.
Triệu Chính Khiếu mặc một chiếc áo khoác màu đen, đội mũ lưỡi trai, tự mình lái một chiếc xe Audi chừng năm trăm ngàn tệ, khiêm tốn lái vào trong hầm để xe.
Ông ngồi ở ghế lái, cầm điện thoại di động, gọi đến một dãy số.
Đối phương chỉ nói là trở lại chỗ ở, còn chưa nói cụ thể là ở chỗ nào.
"Hửm?"Triệu Chính Khiếu kinh dị.
Ông ấn vành mũ xuống, đẩy cửa xe ra, hướng về phía thang máy.
Lúc trước khi lựa chọn căn hộ này, ông đã đặc biệt xác định một số chuyện. Đó chính là sử dụng hệ thống kỹ thuật số thông minh, dựa vào mã thông hành liền có thể tiến vào, không cần bất cứ thủ tục nhận dạng khuôn mặt hay là chìa khóa nào.
Trong thang máy, tầng 35.
Triệu Chính Khiếu đang suy nghĩ. Ông không có cân nhắc đến những chuyện khác, chỉ là đang nghĩ tới nguyên nhân khiến cho căn nhà an toàn này bị bại lộ.
"Do quản lý sao?"
"Không, không phải là anh ta, anh ta không biết rõ thân phận của mình."
"Lần thứ nhất tới đây hình như là do ngoài ý muốn."
Triệu Chính Khiếu còn đang suy nghĩ, thang máy đã đến, ông rảo bước đi ra ngoài. Đứng trước cửa nhà số 3502, nhập mật mã và đẩy cửa ra, trong khe cửa truyền đến ánh đèn ấm áp và tiếng nhạc du dương, khiến cho ông bỗng dưng sững sờ, sau đó con ngươi co rút lại.
"Triệu tiên sinh."
"Lần đầu gặp mặt, rất vui được làm quen với ngài."
Bên trong nhà.
Tiếng bước chân vang lên.
Triệu Chính Khiếu nhìn lại theo tiếng, trông thấy một thanh niên mặc áo choàng tắm màu trắng, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt đứng ở nơi xa.
"Tại hạ họ Lục, bạn bè trong vòng đều gọi tôi một tiếng Lục tiên sinh." Giọng điệu Lục Bình ung dung, hòa nhã.
Anh quan sát người đàn ông trung niên trước mặt, tốc độ tim đập đang dần tăng lên. Triệu Chính Khiếu trong màn ảnh, trong mắt người bình thường đều nổi danh là ôn nhuận như ngọc. Hiện tại nhìn ở cự ly gần, có thể cảm nhận trực tiếp được sự uy nghiêm trong đó, cùng khí phách chấn nhiếp người khác của người thường xuyên điều động hàng tỷ tiền vốn trong tay.
"Lục tiên sinh."
Triệu Chính Khiếu đóng cửa lại, đối diện với ánh mắt của Lục Bình, tăng thêm chút ngữ khí rồi trầm giọng nói.
Trong lòng Lục Bình khẽ giật mình, nhưng rất nhanh lại cười gật đầu.
Anh cố gắng để cho mình thoải mái nghiêng đầu qua, nói: “Căn nhà an toàn này của ngài đúng là rất không tồi."
Anh ngáp một cái, đi vào trong phòng:
"Triệu tiên sinh, nhắc tới thì chúng ta đúng là có duyên phận, rạng sáng hôm nay, tôi mới gặp qua quý công tử. Ồ, nhưng mà cách cửa sổ xe, tôi nhìn thấy quý công tử, quý công tử lại không nhìn thấy tôi."
Trên mặt Lục Bình lộ ra một tia đáng tiếc.
Triệu Chính Khiếu không sợ hãi, ông vẫn như bình thường bước vào phòng giữ quần áo, thay đôi giày, lại treo mũ lưỡi trai lên, cởi bỏ áo khoác.
Trở lại phòng khách nghe thấy vậy, Triệu Chính Khiếu như nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu lên.
"Thì ra là Lục tiên sinh." Triệu Chính Khiếu nhìn chăm chú Lục Bình, hơi dừng lại, sau đó nói ra.
Nói xong, ông ta đi vào trong nhà, ánh mắt liếc nhìn TV đang mở, bồn tắm đang bốc hơi nóng ở trước ban công.
Mí mắt Triệu Chính Khiếu khẽ giật, mỗi lần tới căn nhà an toàn này, ông hầu như đều chỉ ngồi một hồi sau đó rời đi. Ông gần như chưa từng đụng vào các thiết bị trong nhà.
"Ngồi đi!"
Lục Bình ngồi ở trên ghế sô pha, hai tay giang sang hai bên.
Anh nhìn về phía người đàn ông uy nghiêm đứng cách đó không xa, trong lòng dần dần sinh ra một loại cảm thụ khác biệt. Có thể là vì đã trải qua trận bức cung của Tống Tử Văn trong văn phòng của Lý Ngọc Trân, còn có nói chuyện cùng Lý lão gia tử, hiện tại giới hạn chịu đựng của tâm lý Lục Bình đã được đề cao. Anh bắt đầu tiến thêm một bước phóng đại dục vọng biểu diễn của mình.
Cũng giống như lúc trò chuyện với lão gia tử trước đó.
Anh phần lớn là nhờ Đinh Thanh, tạo áp lực cho Tiết Hoa Thanh; mượn nhờ Lý Ngọc Trân để gọi điện thoại cho Tạ Yến Thanh.
Chỉ có lần này.
Lục Bình thay đổi kế hoạch trước đây, thể hiện ra thái độ bức người tuyệt đối.
⚝ ✽ ⚝
"Chỗ của tôi có cất mấy chai rượu, lấy ra cùng Lục tiên sinh…"
Triệu Chính Khiếu chú ý tới dáng vẻ giống như chủ nhà của Lục Bình, ông không có chút cảm xúc gì.
Ông hiểu rõ, đây chỉ là một loại thủ đoạn để đối phương nắm giữ quyền chủ đạo mà thôi. Triệu Chính Khiếu cố gắng lấy lại dáng vẻ của nhân vật chính, đi về phía phòng trữ rượu, khom người đẩy cửa tủ ra.
"Ý anh là chai Heidsieck 1907 kia? Ồ… Xin lỗi! Lúc đi tắm, tôi đã mở ra uống rồi."
Lục Bình nằm ở trước ghế sô pha. Trên gương mặt anh nở nụ cười, có lẽ là do dư âm của rượu vang còn chưa qua đi, thân thể của anh phát nhiệt, tay và chân mềm nhũn.
Nghe thấy động tĩnh trong phòng, khóe miệng Lục Bình khẽ giương lên, giọng nói mang theo nụ cười.
Trong phòng trữ rượu, động tác Triệu Chính Khiếu dừng lại. Ông đã cái giai đoạn thể hiện vui giận từ lâu, chút lời này không thể dao động tâm tình của ông được. Nhưng độ sâu phía sau lời nói lại khiến cho Triệu Chính Khiếu trở nên kiêng kỵ.
Ông đứng lên, đứng ở trước một cái tủ khác.
Kéo cửa tủ ra.
Phía sau cửa còn có một gian ẩn, Triệu Chính Khiếu lấy hộp gỗ lim ra, trong hộp là trà phổ nhị trị giá 18 triệu được ông mua về từ Hội triển lãm trà tại Dương Thành năm 2017.
Hộp nằm trong một góc.
Triệu Chính Khiếu xác định được nó đã bị người ta đụng vào, sau đó bưng hộp gỗ lên.
"Lục tiên sinh uống rượu rồi, vậy tôi sẽ pha chút trà cho ngài, dưỡng dạ dày một chút." Triệu Chính Khiếu trầm giọng nói.
"Bỉnh Lương rạng sáng hôm nay mạo phạm tiên sinh, lúc xế chiều sau khi nó nói lại với tôi, tôi đã giáo dục lại nó rồi."
Triệu Chính Khiếu vừa nói vừa bắt đầu pha trà, động tác vô cùng trầm ổn bình tĩnh.
"Cũng không phải là mạo phạm. Tôi lại cảm thấy cậu ấy xuất hiện rất đúng lúc, đúng lúc chặn được rất nhiều phiền phức." Lục Bình cười nói.
Anh bị thu hút bởi động tác của Triệu Chính Khiếu, bĩnh tĩnh nhìn lại. Chỉ trong chốc lát sau đó, nụ cười trên mặt Lục Bình dừng lại, anh mắt mang theo ý dò xét. Anh ý thức được, từ lúc bắt đầu, Triệu Chính Khiếu đã không tiến vào bầu không khí do anh tạo ra, mà là đang cố gắng giành lại quyền chủ động vào tay, cũng hiển nhiên đã làm được một phần.
"Tối hôm qua, tôi và mấy người bạn đã thức rất khuya."
"Chúng tôi cùng nhau quan sát con độc giác thú mới quật khởi."
Triệu Chính Khiếu vừa rót trà vừa nói.
Ông cũng không giống như là để ý tới cái gọi là đại họa lâm đầu, coi Xuyên Hòa tiêu điểm của đêm qua là đề tài câu chuyện.
"Lớn tuổi rồi, lúc chứng kiến đến 3 tỷ đã không chịu đựng được cơn buồn ngủ. Ai biết được, phía sau lại xảy ra trận đại chiến lớn như vậy!"
"Lục tiên sinh rất giỏi, lại có thể bố trí được cả Tống Tử Văn Tống gia." Triệu Chính Khiếu đưa chén trà cho Lục Bình, lộ ra nụ cười.
Giọng điệu ông ta rất ôn hòa.
Nhưng mỗi câu mỗi chữ, mỗi một ánh mắt chi tiết đều dường như mang theo cảm giác vô cùng ngột ngạt. Người ta vẫn luôn cho rằng, trong lúc thể hiện một nội dung nào đó thì ngôn từ chỉ chiếm một phần nhỏ không đáng kể nhất, vẻ mặt, tư thế, giọng điệu… mới là thứ có thể thể hiện một cách trực quan hơn.
Tim Lục Bình đập rộn lên, anh muốn hít thở sâu để khắc chế tâm trạng khẩn trương.
Nhưng lúc này, đối mặt với Triệu Chính Khiếu ở cự ly gần đã sinh ra nhược điểm. Anh không dám làm ra chút hành động dư thừa nào, cho dù là ở trong văn phòng của Lý Ngọc Trân, anh có thể dùng ngón chân nghiền qua đế giày để phát tiết. Nhưng mà bây giờ, anh chỉ cần có chút khác thường thôi thì sẽ lập tức bị phát hiện.
⚝ ✽ ⚝
"Hô!"
Lục Bình phát hiện ra một nhược điểm của mình, hoặc có thể nói là nhược điểm của người bình thường.
Anh không kiên nhẫn!
Đặc biệt là, khi cục diện thuận gió bị phá vỡ, khi áp lực cực lớn bao phủ xung quanh người.
Giá trị con người Triệu Chính Khiếu lên tới hàng chục tỷ, điều hành quỹ đầu tư hơn trăm tỷ, sao có thể dễ dàng bị Lục Bình khống chế được?
"Triệu tiên sinh quá khen rồi."
"Tôi cũng không có bản lĩnh kia. Lý lão gia tử đã ra tay bình ổn mọi chuyện." Lục Bình nhún vai một cái.
Anh chỉ lên trời, trong giọng nói lộ ra chút thán phục.
Lục Bình là người nhanh trí, chân tướng trong phòng làm việc đêm đó khó bề phân biệt, cái gì cũng có thể nói được. Triệu Chính Khiếu nói ra lời này chưa chắc đã không có ý dò xét. Lựa chọn kéo Lý lão gia tử ra ngoài, cho dù anh có biểu hiện yếu thế thì cũng sẽ được uy lực còn lại của Lý lão gia tử che phủ.
Đúng như dự đoán.
Khoảnh khắc Lục Bình chỉ lên không trung và nói đến lão gia tử, Triệu Chính Khiếu quả nhiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt lóe lên sự tôn kính.
"Thì ra là như vậy." Triệu Chính Khiếu cảm khái.
Phía trên bầu trời này được phân chia tầng cấp rất rõ ràng. Mặc dù ông ta có trong tay chục tỷ, một tay gây dựng nên hào môn Triệu gia, nhưng đối với nhân vật lớn như vậy mà nói thì vẫn có thể bị một bàn tay đập chết.
"Lục tiên sinh."
Triệu Chính Khiếu không còn tiếp tục đề tài lúc nãy nữa, hai người đánh cờ đến nước này rồi, đều tính lui về sau một bước. Ông ta lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị, gọi một tiếng.
"Trong điện thoại tiên sinh có nói là đại họa lâm đầu, tôi không hiểu cho lắm." Triệu Chính Khiếu trầm giọng nói.
Đối diện với ánh mắt kia, Lục Bình khoác áo choàng tắm màu trắng không khỏi chảy mồ hôi lạnh phía sau lưng. Anh thở phào một cái, biết rõ mình xem như đã chống đỡ được áp lực.
Ván cờ này, anh thất bại lại không có thua. Thua ở chỗ ngay từ đầu anh đã dựa vào tin tức để tạo áp lực lớn nhất cho Triệu Chính Khiếu, mà bây giờ, song phương lại đánh ngang tay.
Làm người thì nên có mức độ.
Lục Bình tự trấn an mình ở trong lòng.
⚝ ✽ ⚝
"Triệu tiên sinh."
"Ngài chắc là cũng hiểu, đi được đến vị trí như này, điều kiêng kỵ nhất chính là đung đưa trái phải."
Lục Bình nâng chén trà lên, nhấp một miếng.
Từ Lý Ngọc Trân, đến Đinh Thanh, Tiết Hoa Thanh, lại tới cuộc nói chuyện với Lý lão gia tử. Hôm nay lòng Lục Bình đã đủ mạnh mẽ, dù có chút hoảng loạn nhưng cũng không khiến anh mất đi sự khống chế, giọng điệu bình tĩnh mang theo chút chỉ điểm.
Nghe thấy vậy, lông mày Triệu Chính Khiếu hơi nhíu lại.
Chỉ một câu nói này đã khiến Triệu Chính Khiếu trở nên nghiêm túc, trong đầu không ngừng suy nghĩ.
"Mấy năm trước, ngài được Cao gia Trung Hải xem trọng, đặt cược. Mà từ đó về sau, ngài bắt đầu kiếm tiền cho Cao gia, muốn thoát khỏi sự khống chế của bọn họ cũng là chuyện rất bình thường."
"Dù sao, ngay cả người bên gối của ngài đều đến từ Cao gia. Ngài không chịu nổi!"
Lục Bình tiếp tục nói.
Giọng nói anh vang dội, Triệu Chính Khiếu lại không có biểu hiện gì. Trong ngày thường, ông chưa từng lộ ra chút bất mãn gì đối với vợ mình hay là Cao gia cả.
"Triệu tiên sinh."
"Tôi đến để giúp đỡ ngài…"
Lục Bình không tiếp tục nói, chỉ là đột nhiên nâng cao giọng, nhìn chăm chú Triệu Chính Khiếu sau đó trầm giọng nói.
Sau khi Lục Bình vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng như đông lại.
Triệu Chính Khiếu nhìn chăm chú Lục Bình với gương mặt uy nghiêm, cứ nhìn chằm chằm như vậy một hồi. Một lát sau, trên gương mặt căng thẳng của ông lộ ra một nụ cười, phá vỡ bầu không khí trì trệ:
"Lục tiên sinh nói đùa."
"Cao gia có ơn với tôi, tình cảm mấy chục năm qua của tôi và Lương Hoa cũng chưa từng thay đổi."
Trong lòng Lục Bình thở ra một hơi, anh không hiểu Triệu Chính Khiếu đang có ý gì. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, trên mặt anh chỉ có thể lộ ra một nụ cười với ý vị sâu xa, cũng không nói chuyện.
Ngồi không sẽ lộ ra càng nhiều sơ hở hơn.
Anh nhìn về phía chén trà, sau đó nghiêng người rót trà. Anh khống chế tốc độ, nhìn thấy từng gợn sóng đung đưa trong chén trà.
Lòng dạ của Triệu Chính Khiếu rất sâu, sao có thể tỏ thái độ như vậy được.
"Triệu tiên sinh."
Lục Bình dường như đã hiểu ra. Anh không còn trì hoãn nữa, rót đầy chén trà, nếu lại tiếp tục thì anh sẽ phải uống thêm một chén nữa. Nghĩ tới đây, anh cong ngón tay gõ gõ mặt bàn, cũng không về phía Triệu Chính Khiếu, chỉ trầm giọng nói:
"Trong tay của tôi có một phần tin tức, tôi nghĩ chắc là anh sẽ cần.”
Triệu Chính Khiếu thấy đã tiến vào vấn đề chính, lập tức ngồi ngay ngắn thân thể.
"100 triệu." Lục Bình nói.
"Ồ! Người trong giới đều nói tôi kiếm tiền nhanh hơn in tiền, tôi lại thấy Lục tiên sinh mới xứng với danh hiệu này."
Triệu Chính Khiếu uống một hớp trà, không có từ chối cũng không có đồng ý, hiển nhiên là muốn áng chừng phân lượng.
"Nào có thể kiếm lời bằng Triệu tiên sinh, đều là tiền vất vả mới kiếm được. Nuôi tai mắt, thu xếp nguy hiểm, đều là mua bán lỗ vốn." Lục Bình khoát tay nói.
"Anh muốn nhảy ra khỏi bàn cờ, làm người chơi cờ, xây dựng một hệ thống với bản thân là linh hồn tư bản là một lựa chọn chính xác. Nhưng mà, tập đoàn Hoa Minh và tập đoàn Trí Hưng liên hệ với anh tuyệt đối không phải là lựa chọn tốt."
"Mục tiêu của bọn họ là Cao gia sau lưng anh."
Trên gương mặt Lục Bình lại treo lên một nụ cười, giọng điệu ôn hòa, bình tĩnh nhớ lại lời thoại.
Thành thật mà nói, vì để đọc được đoạn nội dung này, Lục Bình đã tốn không ít công sức.
Anh chỉ là một nhân viên công ty bình thường, anh không thể hiểu hết cái gì mà cổ phần Hoa Minh, ngành mỏ Trí Hưng ở bên trong tình báo. Thậm chí còn cảm thấy khó đọc. Mỗi một từ mấu chốt, đều cần phải dùng phần mềm tra trước một lần, sau khi hiểu rõ ý nghĩa chính xác mới dám tiếp tục.
Nghe thấy lời nói của Lục tiên sinh, ánh mắt Triệu Chính Khiếu lập tức ngưng lại. Khi nghe đến mấy từ như cổ phần Hoa Minh thì con quái vật trong giới tài chính- người nắm trong tay khối tài sản lên tới chục tỷ gần như muốn đứng dậy.
Chỉ hai tập đoàn này thôi đã động vào mạch máu của ông ta.
"Cao gia?"
Sau khi Lục Bình nói xong câu cuối cùng, Triệu Chính Khiếu mở to hai mắt, bật thốt lên. Tâm trạng của ông chỉ mất khống chế trong chớp mắt, ngay sau đó lập tức thu liễm tất cả cảm xúc của mình.
Lúc nhìn về phía vị Lục tiên sinh trước mặt lần nữa, trong mắt ông lộ ra vẻ bất an và khẩn trương, nào còn có vẻ ung dung như lúc nãy nữa.
Lục Bình cười, không nói thêm gì nữa.
Trên đỉnh đầu của đông đảo chúng sinh, tầng cao nhất của chuỗi thức ăn chính là tiền tài và quyền lực của Kim Tự Tháp. Cấp thấp nhất của chuỗi thức ăn tiền- quyền nơi Kim Tự Tháp chính là Tiết Hoa Thanh, là người vừa trở thành người phát ngôn của tập đoàn vận tải Trung Hải- Đinh Thanh, là Lý Ngọc Trân đã từ bỏ thân phận Lý gia!
Đi lên nữa chính là những đại lão cấp trần nhà mà người bình thường có thể nhìn thấy thông qua tin tức, ví dụ như Triệu Chính Khiếu, tài sản hàng chục tỷ. Nhưng ở trong chuỗi thức ăn này thì ông cũng vẫn chỉ là một quân cờ mà thôi.
Sau khi bắt được bầu không khí, trái tim trong lồng ngực Lục Bình đang đập kịch liệt.
Đây là một bước tiến lớn trên con đường thương nhân tình báo sau khi anh thoát khỏi Lý Ngọc Trân.
⚝ ✽ ⚝
"Lục tiên sinh."
Triệu Chính Khiếu giống như người bị đánh cắp cung điện, ông phá vỡ bầu không khí, trầm giọng gọi một tiếng.
"Chuyển tiền vào trong tài khoản ngân hàng không tên của một ngân hàng Thụy Sĩ."
"Ngay bây giờ, tôi cho anh nửa tiếng. Đúng rồi, nhân đây cũng tặng anh thêm một tin tức. Cố vấn Tiêu Bác mà anh nuôi ở nước ngoài cũng không đáng tin, không được thông qua tay anh ta, thông qua Hoàng Tuấn Phu đi."
Lục Bình giơ tay lên, nói.
Tài khoản của anh đã không thể động vào nữa, thậm chí tiếp sau đây anh còn phải nghĩ biện pháp để chuyển tiền ra ngoài, bổ sung sơ suất. Đương nhiên, sai lầm đã từng trong quá khứ không thể xem như sai lầm, nhìn từ góc độ của người bình thường mà nói thì anh đã không thể làm được nhiều hơn.
"Tôi biết rồi."
Triệu Chính Khiếu nghe thấy hai cái tên này, lông tơ trên cánh tay không khỏi dựng lên. Bắt đầu từ lúc nhận điện thoại ở trong xe, những hình ảnh đã qua không ngừng hiện ra trước mắt ông, thang máy, nhà an toàn, rượu vang… Triệu Chính Khiếu chỉ cảm thấy, mình cuộc sống của mình giống như đang bị theo dõi ở khắp mọi nơi. Đây đúng là một chuyện cực kỳ khủng bố!
Ông hít một hơi thật sâu, trầm giọng đáp lại.
Nói xong, ông đứng lên, đi về phía ban công bên cạnh. Ông không gọi cho cố vấn tài chính Tiêu Bác mà mình tín nhiệm nhất ở nước ngoài, mà là để Hoàng Tuấn Phu kiểm soát số tiền lưu động này.
Mặc dù Triệu Chính Khiếu có tài sản lên tới chục tỷ và kiểm soát hàng trăm tỷ tiền vốn trong tay, nhưng muốn để ông rút ra 100 triệu trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Ban đầu, khi Lý Ngọc Trân nghe thấy yêu cầu là 100 triệu, cô đã phải nhờ bạn bè trong vòng- những người cũng có xuất thân từ đỉnh tháp như cô gom góp.
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình dựa vào ghế sô pha, anh nhìn chăm chú về phương xa, nơi đường chân trời của thành phố rực rỡ là một phú hào chục tỷ đang nói chuyện điện thoại. Anh tỉ mỉ ngửi, lắng nghe bầu không khí uyển chuyển trong phòng.
Đó là nỗi sợ hãi của Triệu Chính Khiếu!
Đó là nhịp tim đập mạnh của anh!
Đó là mùi vị của tài phú và quyền lực…
Làn da Lục Bình nóng lên, gương mặt của anh hồng nhuận, tay chân tê tê dại dại.
[ Phốc ——], anh cười khẽ một tiếng.
Chỉ mười lăm phút.
"Lục tiên sinh."
"Xong rồi."
Triệu Chính Khiếu đi trở về trước mặt Lục Bình, ông móc một tấm danh thiếp ra, viết xuống một chuỗi tin tức ở mặt sau rồi cung kính đưa tới.
"Ừm." Lục Bình đáp lời.
Anh nhận lấy tấm danh thiếp, liếc nhìn. Anh còn không biết rõ nên làm thế nào để thông qua chuỗi ký tự này mà lấy tiền từ nước ngoài về, chờ sau khi trở về lại xem xét sau vậy.
Anh bình tĩnh thu tấm danh thiếp vào.
"Triệu tiên sinh, ngành mỏ Trí Hưng ký kết hiệp nghị với anh chỉ là một cái bẫy…"
Giọng điệu Lục Bình không có chút cảm xúc gì, bình tĩnh, miêu tả lại con rắn độc phức tạp và biết ẩn núp ở trong tình báo một cách rõ ràng.
Triệu Chính Khiếu nín thở, chuyên chú lắng nghe.
Trên trán của ông toát ra mồ hôi, vì những bí mật kinh thiên trong lời nói kia, cũng vì giọng điệu biến nhẹ thành nặng của Lục Bình. Ông vĩnh viễn sẽ không biết được, vị Lục tiên sinh thần bí này trên thực tế lại hoàn toàn không hiểu mình đang nói gì, anh chỉ là đọc thuộc lòng và thuật lại mà thôi.
⚝ ✽ ⚝
"Được rồi, chỉ nói những thứ này thôi." Lục Bình đọc xong, anh thở phào nhẹ nhõm một cái, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười mà nhìn về phía Triệu Chính Khiếu.
"Lục tiên sinh, Triệu mỗ thiếu ngài một nhân tình." Triệu Chính Khiếu ôm quyền, nghiêm túc nói.
Dựa vào những tin tức này, ông hoàn toàn có thể lật ngược được tình thế, hoặc là vứt cái nồi này cho Cao gia, ông có nhiều chỗ để có thể thao tác.
"Lục tiên sinh, nếu như ngài cảm thấy thích căn nhà an toàn này thì tôi sẽ tặng cho cho tiên sinh, xem như là một chút tâm ý của Triệu mỗ." Triệu Chính Khiếu quét mắt nhìn căn nhà một cái rồi nói.
Thuộc tính của căn nhà an toàn này đã bị phá hư, ông sẽ không đến đây nữa, cứ dứt khoát thuận nước đẩy thuyền coi như là một ân tình vậy.
"Làm ăn chính là làm ăn."
Lục Bình động lòng, nhưng cũng giống như suy nghĩ của Triệu Chính Khiếu, anh cũng không cần căn nhà đã bị bại lộ này. Hơn nữa, sau này khả năng còn có thể hợp tác cùng Triệu Chính Khiếu, dựa vào việc đổi mới tình báo, anh có thể dựa vào những tin tức kia để kết nối với Triệu Chính Khiếu, tiếp tục làm một người mối lái. Bằng cách xây dựng các mạng lưới quan hệ khác nhau ở cùng một chỗ, anh sẽ có rất nhiều cơ hội kiếm lời từ Triệu Chính Khiếu!
Anh khoác tay một cái, bình tĩnh nói.
Không lâu sau, Triệu Chính Khiếu cáo từ rời đi, ông vội vã rời khỏi căn nhà.
Nơi đây chỉ còn lại một mình Lục Bình.
Anh vẫn ngồi trầm ổn như cũ, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc. Anh xoay xoay chén trà, nhấp một hớp. Nhưng mà, sau khi uống không lâu, khóe miệng bắt đầu không nhịn mà giương lên…
Anh hít một hơi thật sâu, hé miệng cười!
Anh đột nhiên xoay người đứng lên, chân trần dẫm ở trên sàn nhà ấm áp, anh lắc lư thân thể, nhảy Vương Bát Quyền!
"Lục tiên sinh."
"Lục tiên sinh."
"Rốt cuộc là có thân phận gì…"
Trong hầm gara.
Lý Anh dừng xe ở trong góc, tắt máy sau đó thở ra một hơi, hai tay bắt lấy tay lái, ánh mắt có một chút xuất thần. Cô khó có thể kiềm chế được sự tưởng tượng, trong hoàn cảnh một thân một mình như hiện tại, lòng tò mò đang điên cuồng sinh trưởng giống như là cỏ dại. Cô cảm thấy nguy hiểm đang đến gần, bản thân đang chạm vào cấm kỵ.
"Hô!"
Trong buồng xe.
Cô chợt há miệng thở dốc, dùng sức lắc đầu, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ đáng sợ kia ra khỏi bộ não. Cô cầm lấy cái túi kế bên người, đẩy cửa xe ra.
Lý Anh mới vừa đi ra được mấy bước, dường như nhớ ra cái gì đó, chợt dừng bước, gương mặt ánh lên vài tia đỏ ửng, đưa tay kéo kéo chân váy ôm hông màu xám phía dưới một chút. Chân giẫm lên giày cao gót, đứng ở bên cạnh cửa xe, cô nhìn về phía đồ lót bị vùi ở trong góc xuyên qua cửa sổ xe, mím môi một cái, sau đó mở cửa xe. Cô dự định xoay người lại phát hiện làn váy bay lên, lập tức ngồi dậy, nhấc chân ngồi vào trong xe, nhét đồ vào trong túi xách.
Lúc đi ngang qua thùng rác, cô nhìn xung quanh giống như một tên trộm, sau đó nhanh chóng ném tất chân đã bị rách và đồ lót vào trong.
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, bước chân hướng về phía trước, đi vào trong thang máy.
Lúc đến tầng một thì có khoảng mấy người tràn vào, Lý Anh liền nghiêm mặt, di chuyển vào trong góc. Hai chân khép chặt, bàn tay cầm túi xách cũng siết chặt hơn một chút. Cửa thang máy mở ra, gió lạnh đêm đông lập tức ùa vào khiến cho cô rùng mình một cái theo bản năng, đôi chân trần lập tức nổi da gà.
Về đến nhà, Lý Anh dựa lưng vào cánh cửa, cảm giác như trút được gánh nặng.
Cô nằm ở trên ghế sô pha.
Cô nhìn chăm chú lên trần nhà, suy nghĩ không ngừng phập phồng… Dần dà, Lý Anh bị niềm vui sướng và hưng phấn khổng lồ cắn nuốt. Tất cả sợ hãi và bất an đều bị căn nhà 30 triệu cạnh bờ sông xua tan! Điều này đối với một người có xuất thân bình thường như cô còn mộng huyễn hơn cả nằm mơ!
Lý Anh ôm gối vào trong ngực, lăn qua lăn lại trước ghế sô pha, da thịt trắng nõn bị nhiễm một tầng hồng nhuận.
"Đúng rồi." Lý Anh nhớ ra cái gì đó.
Cô giẫm chân trần ở trên sàn nhà, đi vào trong phòng ngủ, lấy viên tránh thai ở trong ngăn kéo đầu giường ra. Lúc chuẩn bị uống, Lý Anh bỗng cắn cắn môi, ánh mắt lấp lóe.
"Nếu như có một đứa con, không biết liệu Lục tiên sinh có thể đối với mình tốt hơn hay không…" Cô vừa suy nghĩ vừa đấu tranh tinh thần.
Những tình tiết trong các bộ phim truyền hình mà cô từng xem hiện tại đang không ngừng hiện ra trong đầu. Rất lâu sau, Lý Anh hít một hơi thật sâu, ném viên thuốc vào trong miệng, uống một hớp nước lạnh.
Lý Anh không thể xác định được, có con liệu có thể trở thành xiềng xích trói buộc Lục tiên sinh hay không.
Nếu như hoàn toàn ngược lại thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Sau khi tắm xong, Lý Anh ngồi ở trước bàn trang điểm. Cô nhìn bản thân mình trong gương, mở đủ loại mỹ phẩm dưỡng da trước mặt ra, cẩn thận chăm sóc da. Cô là một người phụ nữ thông minh, vô cùng hiểu rõ địa vị của mình. Lần thứ nhất, Lục tiên sinh cho cô 500 ngàn tệ, cô ngoại trừ mua một chiếc A3 ra thì phần lớn đều dùng trong việc bảo dưỡng làm đẹp, mua rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da và các sản phẩm chăm sóc da!
Cô còn có dự định thuê một nữ huấn luyện viên yoga, tăng cường tính dẻo dai của thân thể.
Sau khi đắp mặt nạ dưỡng da, Lý Anh nằm ở trên giường. Cô mở điện thoại di động lên xem lướt qua nhà có view nhìn ra sông như yêu cầu của Lục tiên sinh, dự định ngày mai sẽ xin nghỉ một ngày trước
⚝ ✽ ⚝
Hôm sau.
Thời tiết trong xanh.
Khi Lục Bình đi ra từ tàu điện ngầm chật chội đến tòa nhà Xuyên Hòa đồ sộ, Lý Anh cũng đã chọn xong quần áo cho mình, quần đen bó sát, đôi bốt cao đến bắp chân, áo len cao cổ màu trắng, cầm chiếc áo khoác màu be ở trong tay. Cô đứng ở trước gương, nhìn về phía người phụ nữ tri thức xinh đẹp ở trong gương, gạt đi những gợn sóng trong đầu, đôi môi đỏ khẽ giương lên.
"Đúng là không có tiền đồ."
Lý Anh dừng xe ở trước Tài Phú Hải Cảnh Hoa Viên, tại lúc muốn xuống xe, cô mới chú ý tới nhịp tim mình lại đập nhanh, thầm mắng mình một câu.
Ngày hôm qua cô đã xem qua các căn nhà ở trên mạng.
Căn nhà này cách sông Phổ khoảng 80m, giá trung bình cho mỗi mét vuông là 153.000, một căn nhà đại khái khoảng 20 - 30 triệu.
Lý Anh hít một hơi thật sâu, đeo kính râm lên, che giấu tâm tình khẩn trương của mình.
Cô đeo chiếc túi Chanel giới hạn theo mùa có giá tầm 40 ngàn tệ lên, đôi chân dài bước ra ngoài, hướng về phía sảnh mua bán xa hoa, xa xa, nhân viên công tác của Tài Phú Hải Cảnh Hoa Viên nhìn thấy Lý Anh liền kéo cửa kính ra.
"Tiểu thư, chào ngài, ngài muốn xem kiểu nhà như nào." Nhân viên tiêu thụ có dáng vẻ và vóc dáng không thua gì cô lập tức đi đến trước mặt.
Lý Anh nhìn cô một cái.
"Chủ yếu là có tầm nhìn tốt, tốt nhất là có thể thu toàn bộ cảnh sông vào trong mắt.” Lý Anh, trầm giọng nói.
Lúc cô nói ra những lời này thì trái tim lại lần nữa đập mạnh, khó mà tránh khỏi xuất hiện rất nhiều cảm giác ưu việt. Nhưng cô lập tức tỉnh táo lại, hiểu rõ mình và nhân viên tiêu thụ trước mặt đều là người giống nhau. Ưu thế duy nhất của cô chính là được Lục tiên sinh chọn trúng, mà nếu như ánh mắt của Lục tiên sinh dời đi chỗ khác thì cô sẽ lập tức bị đánh trở lại nguyên hình.
Không!
Không được! Đây mới là cuộc sống của mình!
"Tiểu thư, phẩm vị của ngài thật tốt, xin ngài đi theo tôi." Nữ nhân viên tiêu thụ trẻ tuổi đánh giá Lý Anh.
Cô hầu như đều thường xuyên tiếp đãi với những người giàu tuyến đầu của Trung Hải. Lần đầu tiên nhìn thấy Lý Anh cô đã cảm nhận được cảm giác khẩn trương và hưng phấn đến từ trên người đối phương… Loại cảm giác kia… giống như là… trúng vé số trăm triệu!
Nhân viên tiêu thụ không thể hiện cảm xúc ở trên mặt, chỉ là nịnh nọt, làm ra tư thế mời.
Cùng lúc đó.
Văn hóa Ngô Minh.
Cách năm mới càng ngày càng gần, đám đồng nghiệp trong phòng làm việc cũng dần dần thả lỏng tâm tình căng thẳng.
Lục Bình ngáp một cái, anh đổi một tư thế thoải mái, tiếp tục xem kỹ năng diễn xuất, nghe nói là Lưu Minh Hoa đề cử. Nhìn một hồi, giống như là nhớ ra cái gì đó, anh ngước mắt lên nhìn thoáng qua các đồng nghiệp, sau đó thay đổi trang web. Sau khi hơi dừng lại một chút, anh lại chuyển 50 triệu tới tài khoản của Lý Anh.
[ Trong vòng 50 triệu này, tự quyết định. ]
"A Bình."
"Anh dự định đón năm mới như thế nào?" Cố Đại Thạch nghiêng đầu qua, hỏi.
Anh vừa dứt lời, Trương Oánh Oánh ở bên bàn làm việc bên cạnh, còn có đồng nghiệp mới Từ Mộng đều chú ý tới bên này.
"Còn chưa nghĩ ra."
Lục Bình chỉ là bình tĩnh lật sang trang khác, nhún vai: "Năm nay không trở về quê cũ, dự định ở lại Trung Hải nằm mấy ngày."
⚝ ✽ ⚝
Tài Phú Hải Cảnh Hoa Viên, bộ phận bán nhà.
Lý Anh trợn to hai mắt, gương mặt trắng nõn đỏ lên, chỉ cảm thấy chân đều có chút nhũn ra. Cô vươn tay, đếm dãy số thật dài khiến cho cô có chút choáng mắt kia. Đếm một hồi, giống như là đếm không được nữa, cô lại đếm lại từ đầu.
"5… 50 triệu?" Cô nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Nữ nhân viên tiêu thụ trẻ tuổi đứng ở bên cạnh, ánh mắt của cô chú ý tới màn hình của Lý Anh.
Cuối cùng, cô quyết định không mua nhà tại Tài Phú Hải C