Chương 154 - Rất Đáng Yêu!
Lục Bình kinh sợ, cảm thấy tay chân tê dại. Anh liếm môi một cái, không ngừng hít thở sâu.
Đã chìm vào trong đó rồi, muốn rút ra cũng đã chậm.
Hơn nữa, mọi thứ còn không chân thực chút nào.
Lục Bình ngồi một lúc rồi đứng lên, đẩy ghế vào dưới bàn, sau khi duỗi cơ và làm nóng người thì bắt đầu tập luyện. Nhưng mà có thể là vì vừa rồi quá mệt mỏi, mới chỉ tập luyện được một nửa ngày thường, Lục Bình đã có chút thở hổn hển.
⚝ ✽ ⚝
Hôm sau.
Chuông báo thức reo lên sau khi trời sáng như bao ngày.
Lục Bình đưa tay nhấn tắt rồi tiếp tục ngủ, cho đến chín giờ, Trương Oánh Oánh gọi điện thoại tới mới tỉnh dậy.
"Anh Bình!"
"Hì hì…"
Sau khi bước ra khỏi tàu điện ngầm, Lục Bình trông thấy cô bạn gái Trương Oánh Oánh đội một cái mũ màu trắng đang vẫy tay từ xa. Cô vừa động đậy, quả cầu nhung ở trên đỉnh mũ cũng lập tức lay động theo.
Chờ Lục Bình đến gần, Trương Oánh Oánh thật giống như mới phản ứng lại. Gương mặt cô đỏ bừng, cả người trông có chút ngượng ngùng và xấu hổ.
Nhắc tới thì đây là buổi hẹn hò đầu tiên từ sau khi hai người xác định quan hệ!
"Không tệ."
"Rất đáng yêu!"
Lục Bình vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Trương Oánh Oánh, thuận thế nắm lấy tay cô gái, ôn hòa nói.
Hai người đi một quãng đường dài, Trương Oánh Oánh cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái khó xử và mất tự nhiên này.
"Anh Bình! Kế hoạch hôm nay chính là chọn mua đồ tết giúp anh! Bao gồm câu đối trước cửa, chữ Phúc trong nhà… còn có trái cây, đồ ăn vặt, thực phẩm đóng hộp…" Trương Oánh Oánh lấy một quyển sổ nhỏ ra từ trong túi xách, nghiêm túc nói.
Buổi chiều hôm đó, thị trường chứng khoán báo cáo cuối ngày.
Hơn 1/3 số cố phiếu giảm xuống tới dưới mức giới hạn.
Ngày 29, chạng vạng tối.
Lục Bình một thân một mình ngồi ở trong căn nhà thuê chung được dán đầy câu đối tết và chữ Phúc. Anh không đồng ý với lời mời của Trương Oánh Oánh, cho dù dựa theo logic quần thể thì anh cũng không muốn tiếp xúc với cha mẹ của bạn gái vào lúc này.
"Bắt đầu thôi." Lục Bình thấp giọng tự nói.
Mấy ngày nay, anh đã xem đi xem lại tình báo về Hồng Lâu và Ngô gia. Nếu như lại tiếp tục trì hoãn thì chỉ sẽ xuất hiện càng nhiều biến số hơn mà thôi. Dù sao tình báo trong giá sách chỉ phụ trách đổi mới, không phụ trách cập nhật thông tin.
Anh gọi đến một dãy số.
"A lô…"
Điện thoại được kết nối.
Con ngươi Lục Bình ngưng lại, ôn hòa đáp: "Là Ngô Thì Chương, Ngô gia đúng không."
Trung Hải, tòa Hồng Lâu nổi bật dưới ánh đèn.
"Ngài là?" Người đàn ông trung niên giơ tay lên.
Trong phòng thoáng chốc an tĩnh lại, ông liếc nhìn dãy số rồi cười nói.
Trong căn nhà thuê chung.
Phòng khách.
Tay Lục Bình nắm chặt điện thoại, ngẩng đầu lên, nhìn về phía chữ Phúc được dán lên cửa kính nhà bếp cách đó không xa. Hình ảnh tương ứng lóe lên, chính là gương mặt tươi cười của Trương Oánh Oánh.
Đúng lúc này, giọng nói của Ngô gia vang lên ở bên tai, rất có từ tính, giọng điệu hơi âm u.
Ánh mắt anh ngưng lại.
Câu trò chuyện đầu tiên sau khi điện thoại được kết nối thậm chí có khả năng quyết định hướng cờ tiếp theo giữa hai người. Phải nói ngắn gọn nhưng phải cho thấy được lực chấn nhiếp.
"Ngô gia." Lục Bình gọi một tiếng.
Anh khống chế tốc độ nói và âm điệu, dừng lại một lát, sau đó hơi nâng cao giọng: "Đi lên nữa, nếu không sẽ quá giới hạn."
Bắt đầu từ tình báo của Lý Ngọc Trân, từng tình báo mới được đổi mới liên tục. Lục Bình đọc đi đọc lại, cho dù tình báo đã đổi mới thì anh cũng sẽ thường xuyên xem lại tình báo cũ.
Càng đọc càng có thể đưa ra một kết luận.
Đó chính là, mỗi một cấp bậc đều tồn tại một giới hạn vô hình! Nếu như vượt qua thành lũy này thì kết quả sẽ không được dễ coi chút nào. Một là phải chia sẻ hơn nửa lợi ích với người ở tầng trên để đổi lấy sự sinh tồn; hoặc trực tiếp bị thu hoạch và biến mất. Người có thể đột phá thành lũy, gọi là Tề Thiên Đại Thánh cũng không quá đáng.
Đàm tiếu hữu hồng nho, vãng lai vô bạch đinh(*).
(*trích bài thơ Lậu Thất Minh- Lưu Vũ Tích)
Hồng Lâu.
Nụ cười trên gương mặt người đàn ông trung niên nhận điện thoại không hề biến mất. Ông ta bảo các phú thương và các quyền quý tiếp tục vui đùa, sau đó đứng dậy đi đến ban công hình bán nguyệt cổ điển ở bên cạnh. Ông đứng ở trước ban công, bàn tay bắt lấy tay vịn bằng ngọc:
"Tiên sinh nói đùa, Ngô mỗ chỉ là đang kết giao bạn bè mà thôi, người trong giới đều cho chút mặt mũi." Ngô gia cười nói.
Tròng mắt ông trắng đen rõ ràng, nhìn khu vườn trước mặt không chớp mắt, không biết đang suy nghĩ gì. Hiện tại Hồng Lâu đang như mặt trời ban trưa, nhưng cụ thể là nắm giữ bao nhiêu năng lượng, phát triển đến mức độ nào thì chỉ có mình ông rõ ràng. Ông cũng hiểu rõ, mình đang chạm vào đường dây màu đỏ vắt ngang trên đỉnh đầu kia.
Lục Bình nghe điện thoại, không có trực tiếp trả lời.
Chỉ trong chốc lát, trong giọng nói cũng tràn ra chút ý cười:
"Ngô gia đúng là người thích kết giao."
"Đúng lúc, chúng ta cũng có thể kết giao một chút."
Anh tiếp tục nói mấy câu.