Chương 155 - Hợp Tác Sâu Với Ngô Gia!
Để tôi kiểm tra Ngô gia một chút."
"Hiện tại là 5 giờ 45 phút theo giờ Yến Kinh. Nếu như Ngô gia có thể tìm được tôi trước 6 giờ, ngoài ra còn phải dừng xe ở trước mặt tôi thì coi như là thông qua."
Lục Bình liếc nhìn thời gian, thu lại nụ cười trong giọng nói, chầm chậm nói ra.
Lục Bình nói xong liền cúp điện thoại.
Trước ghế sô pha, anh nắm chặt điện thoại ở trong lòng bàn tay. Lục Bình hít thở sâu một hơi, nhịp tim tăng tốc, sống lưng tràn đầy mồ hôi. Thông qua tình báo, Lục Bình biết rõ mười lăm phút này là thời gian cực hạn mà thủ hạ của Ngô Thì Chương có thể thông qua định vị điện thoại để tìm ra mình, cũng có thể điều động xe tới vị trí phụ cận trong khoảng thời gian ngắn nhất.
"Cũng không tệ lắm."
"Toàn bộ đều đang đi theo tiết tấu của mình."
Trong phòng rất an tĩnh.
Lục Bình cởi giày ra, chân giẫm trên ghế sô pha. Anh ôm lấy hai chân, chôn đầu vào giữa bắp đùi. Đây là biện pháp mà Lục Bình mới nghĩ ra trong khoảng thời gian gần đây. Trước lúc chính thức khẩn trương và sợ hãi sẽ phóng thích toàn bộ tâm trạng kích động ra ngoài.
[ Ong ong ——]
[ Anh Bình! Anh Bình! Anh thật sự không muốn tới nhà của em sao? Ba và mẹ em đều vô cùng hoan nghênh anh tới chơi! ]
[ Anh nhìn em gói sủi cảo này! Hì hì! Sủi cảo. jpg sủi cảo. jpg]
[ Anh Bình, em rất nhớ anh. ]
Màn hình sáng lên.
Tin nhắn không ngừng nhảy lên.
⚝ ✽ ⚝
"Tôi biết rồi."
"Tôi sẽ trực tiếp phái xe qua vị trí gần đó."
Ngô gia cúp điện thoại, trầm giọng nói.
Lúc ông xoay người lại, gương mặt lập tức bị nụ cười nhiệt tình thay thế.
Trước sảnh tiệc rượu, mỹ nữ, rượu ngon và khách mời Hồng Lâu như mây. Ông đi đến chính giữa, giơ ly rượu lên:
"Các vị!"
"Ngô mỗ nhận được điện thoại của một người bạn, muốn đi xử lý một chút. Tôi kính mọi người ly rượu này, hy vọng các vị chớ nên trách tội!"
Ngô gia lớn tiếng nó, sau đó ngửa đầu uống sạch sẽ.
Sảnh tiệc rượu.
Tất cả nhân vật có mặt mũi tại Trung Hải, danh viện mặc lễ phục tráng lệ, các nữ minh tinh đều nhộn nhịp vỗ tay.
Ngô gia dốc ngược chén rượu, không ngừng đáp lời với một số khách mời, sau đó cười đi ra khỏi gian phòng. Ra khỏi phòng khách, một cô gái trẻ tuổi mặc quần áo quản gia đuôi én khom người, cô gái lui lại phía sau nửa bước, nói nhanh:
"Ngô gia."
"Chủ nhân cuộc điện thoại vừa nãy tên là Lục Bình, một nhân viên bình thường của văn hóa Ngô Minh…"
"Tòa nhà Xuyên Hòa?"
Bước chân của Ngô gia tất nhanh, quản gia trẻ tuổi gần như là phải chạy chậm mới có thể đuổi theo.
Ông chợt dừng lại, giọng nói có chút cao.
"Ừm."
Ngô gia nghe vậy thì ánh mắt thâm thúy hơi lấp lóe.
17 giờ 55 phút.
17 giờ 56 phút.
17 giờ 58 phút.
Lục Bình cầm điện thoại di động, nhìn chăm chú vào số phút hiển thị.
Tiếng [ Ong ong ——] vang lên một lần nữa, tiếng điện thoại của Ngô gia xuất hiện ở trong màn ảnh.
"Không kém một giây."
Sau khi nhận điện thoại, giọng nói Lục Bình mang theo ý cười, vang lên ở bên tai Ngô gia.
Vẻ mặt Ngô Thì Chương đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Không quan tâm đến phản ứng của người ở đầu bên kia điện thoại, Lục Bình đứng lên, cầm lấy áo khoác màu đen trên giá lên, quàng thêm chiếc khăn lông, hai tay cắm ở trong túi, rảo bước đi ra khỏi nhà.
Thân phận nhân viên bình thường bề ngoài của anh cho dù có làm như thế nào đều không thể giấu được.
Lục Bình dứt khoát không che giấu nữa. Thứ anh muốn giấu chính là thân phận thương nhân tình báo hư vô mờ mịt của mình. Chỉ cần đám hổ báo kia không tìm ra được thông tin quan trọng nhất về anh thì bọn họ sẽ luôn giữ sự kiêng kị và lầm tưởng đối với mình.
Trước tòa dân cư có một chiếc xe con bình thường màu đen.
Lúc bình cười rồi ngồi vào trong xe.
Đêm hai mươi chín tết, tòa đô thị Trung Hải cao cấp này dường như trở nên vắng vẻ hơn rất nhiều. Lục Bình dựa vào lưng ghế, tay chống cằm, ánh mắt nhìn về phía thành phố đang không ngừng lướt qua bên ngoài cửa xe.
"Còn khoảng hai giờ nữa là đến lễ hội liên hoan mừng năm mới." Lục Bình đột nhiên nghĩ đến chuyện này.
Trung Hải, trong căn nhà có view nhìn ra sông Phổ.
Lý Anh bật hết tất cả ánh đèn trong nhà. Cô cũng không về quê ăn tết. Hoặc có lẽ là, cô không dám trở về nhà. Cô rất sợ vị Lục tiên sinh thần bí kia sẽ gọi điện thoại cho cô để giải quyết nhu cầu trong lúc đang cô trở về quê.
Thật không dễ mới có thể nắm giữ được những thứ này.
Lý Anh không dám mạo hiểm một chút nào.
Lý Anh đặt một bàn lớn đồ ăn của một nhà hàng mà trước đây cô không dám ăn.
Lý Anh chỉ ăn một chút liền cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị. Tâm trạng cô dường như có chút sa sút, ngẩng đầu lên nhìn về phía căn phòng xa hoa đến mức đã từng không dám tưởng tượng này…
Cô đi chân trần ra ngoài ban công, nơi đây có thể nhìn thấy đường chân trời xán lạn nhất của Trung Hải.
Gò má Lý Anh đỏ bừng, cô nhón chân lên, giang rộng hai tay, giống như là đang ôm lấy tòa đô thị lớn này.
"Tiên sinh quên mất căn nhà này rồi sao?" Cô thì thầm tự nói.