← Quay lại trang sách

Chương 156 - Ngô Gia Chúng Tôi Đều Đang Chú Ý Tới Tiên Sinh!

Tây thành, Hồng Lâu.

Xe con màu đen dừng ở trước tòa nhà cổ điển.

Ngô gia và quản gia đã chờ sẵn từ trước, chờ xe dừng hẳn, đối phương nở nụ cười tiến đến, nhiệt tình mở cửa xe cho Lục Bình.

Lục Bình ngồi ở trong xe.

Anh nhìn qua cửa sổ xe, lần đầu tiên đánh giá người đàn ông trung niên này ở khoảng cách gần như vậy.

Dáng người cao lớn, tóc được chải ngược ra sau, âu phục màu đen, trên gương mặt là nụ cười nhiệt tình sáng lạng. Anh không có tiếp tục nhìn nữa, lúc này cửa xe đã bị kéo ra.

Lục Bình hít một hơi thật sâu.

Cửa xe hoàn toàn bị kéo ra.

Hồng Lâu cổ điển.

Cửa gỗ cao to tráng lệ được trang trí công phu, thảm đỏ kéo dài từ trước xe vào tận trong tòa nhà. Ngô gia 62 tuổi, vóc dáng cường tráng, tóc vuốt ngược, một tay để ở trước người, một tay làm ra tư thế mời.

Lục Bình nhìn chăm chú vào một màn này. Tất cả mọi thứ dường như hoàn toàn xa lạ đối với anh, trong nháy mắt, anh chỉ muốn trốn khỏi nơi đây.

"Lục tiên sinh chắc là còn chưa ăn cơm đúng không?"

"Đúng lúc chúng ta có thể cùng nhau vừa ăn vừa nói chuyện!"

Trên mặt Ngô gia là nụ cười nhiệt tình, ông quan sát thanh niên trong lúc giơ tay nhấc chân đều hết sức bình thường trước mặt, trong lòng lại không có chút xem thường nào. Người như vậy chỉ có hai loại khả năng, thứ nhất, là thật sự bình thường, là một nhân viên phổ thông giống như trong tài liệu điều tra được; thứ hai, là thực sự thần bí, đã phản phác quy chân, khắc sâu sự phổ thông vào trong xương tủy để che giấu thân phận một cách sâu hơn.

Người có thể xuất hiện ở trước mặt ông hiển nhiên là không nên phổ thông.

"Ngô gia khách sáo rồi."

Vẻ mặt Lục Bình bình tĩnh, giọng nói không mặn không nhạt, không nhiệt tình nhưng cũng không có từ chối ý tốt của đối phương.

Cũng không phải là anh không muốn thể hiện cảm xúc một cách có tầng thứ, mà thật sự là anh không làm được, cố hết khả năng giảm bớt cảm xúc dư thừa đã là mức độ lớn nhất mà anh có thể làm được.

"Lục tiên sinh."

"Xin mời!"

Ngô gia cao giọng nói.

Lục Bình và Ngô gia sánh vai, đám quản gia và người giúp việc thì đi theo phía sau. Phía sau cánh cửa của Hồng Lâu, đèn chùm pha lê rực rỡ buông xuống, đối diện là bức tranh sơn dầu lớn, bên trái bên phải bức tranh là những cầu thang xoắn ốc.

Đứng ở sảnh lớn của Hồng Lâu.

Lục Bình dừng chân, ngẩng đầu lên quan sát tất cả mọi thứ trước mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy chấn động vì cảnh tượng xa hoa đến mức tận cùng này. Anh không dám thể hiện những cảm xúc chân thật nhất của mình, chỉ có thể lộ ra chút thán phục và thường thức giống như là vặn chút nước ra từ trong vòi. Ánh mắt phía sau cặp kính gọng vàng lộ ra sự tán thưởng…

"Đến rồi! Lục tiên sinh, tôi dẫn ngài đi thăm quan một chút, đây đều là những bảo vật mà tôi cất giấu!" Ngô gia nhiệt tình nói.

Sau đó, ông bước nhanh mấy bước, bước qua cầu thang xoắn ốc. Trước hành lang là vô số bức tranh sơn dầu quý giá, có không ít bức đều đến từ các bậc thầy họa sĩ. Ngô gia giới thiệu, Lục Bình lắng nghe. Anh nào có hiểu được kỹ xảo và nét vẽ của những bức tranh sơn dầu này, chỉ khi thì gật đầu, khi thì đáp lại mấy lời.

"Lục tiên sinh, nhìn bức tranh nào đi."

Ngô gia dẫn Lục Bình đi về phía một góc không thu hút ở cuối hành lang, đứng trước một bức tranh bình thường thậm chí là quái dị, cười nói.

"Thì ra nó ở trong tay Ngô gia." Lục Bình thưởng thức bức tranh, không đợi người kia giới thiệu đã ôn hòa lên tiếng.

"Hai năm trước, tại hội triển lãm nghệ thuật và đấu giá Sothebys ở châu u, bức « Băng nổi, Benegu » đã được một nhà sưu tập châu Á mua với giá 23.37 triệu USD."

Lục Bình nói một chút về lai lịch của bức tranh này.

Anh đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Ngô Thì Chương. Chuyện này chỉ được lưu truyền trong một cái vòng nhỏ mà thôi. Lục Bình có thể biết rõ, là bởi vì bên trong tình báo có đánh dấu địa vị của bức họa này ở trong lòng đối phương.

Anh cười một tiếng, tiếp tục quan sát bức tranh này, sau đó giải thích một câu:

"Đương nhiên, tôi có thể biết rõ chuyện này là bởi vì người cạnh tranh với ngài tại hội đấu giá kia là một vị tiền bối của chúng tôi."

"Nếu như tiền bối yêu thích thì Lục tiên sinh cứ lấy đi."

Ngô gia cố gắng nhớ lại cảnh tượng năm đó, nhưng quả thực không nhớ rõ. Nghe thấy hai chữ ‘chúng tôi’ liền phóng khoáng nói.

Lục Bình nghe vậy thì khoát tay một cái.

"Tiền bối không thích cưỡng cầu, nếu không năm đó ngài đã không thể mang nó đi được." Anh tùy ý nói.

Nói xong, tim Lục Bình đập rộn lên vài phần. Anh tự like cho mình vì đoạn biểu hiện này. Chính là bởi vì thiếu hụt dũng khí cho nên anh mới cố gắng gia tăng cảm giác tồn tại của quần thể sau lưng mình vào trong lời nói, dùng để thay thế.