← Quay lại trang sách

Chương 157 - Sớm Đã Có Người Chú Ý Tới Mình?

Hai người rời khỏi dãy tranh sơn dầu, dừng bước ở trước thang máy.

Đến lúc này, tâm lý khẩn trương của Lục Bình dần dần ổn định lại, trái tim không còn đập dồn dập nữa. Anh có thể cảm nhận được máu nóng giữa tứ chi đang cuồn cuộn chảy xuống, cả người phát nhiệt, trạng thái đạt tới đỉnh phong.

"Lục tiên sinh." Trong lúc chờ thang máy đến, Ngô gia đột nhiên gọi một tiếng.

Lục Bình nở nụ cười, nhìn lại.

"Lúc bắt đầu xác nhận là ngài, tôi còn tưởng rằng tiên sinh đến để hưng sư vấn tội, hiện tại mới miễn cưỡng xác định được chắc không phải là như thế." Ngô gia vẫn duy trì nụ cười trước đó, từ từ nói ra.

Lục Bình nghe vậy, mới đầu còn không hiểu gì, nhưng rất nhanh anh đã bắt được mấy từ mấu chốt: [ xác nhận là ngài ], [ hưng sư vấn tội ].

?

Tại sao phải nói như vậy.

Xác nhận?

Đã sớm biết là mình rồi sao? Đinh Thanh? Là Đinh Thanh nói gì rồi sao?!

Vẻ mặt của Lục Bình không thay đổi.

Nhưng trái tim vừa mới bình phục lại bắt đầu đập kịch liệt.

"Tôi chắc không phải là người chú ý tới tiên sinh sớm nhất."

Ngô gia đối diện với ánh mắt của Lục Bình, cười gật đầu, thấy đối phương dường như cũng không có phản ứng gì, sau đó mới nhìn về phía thang máy. Ông tiếp tục chậm rãi nói ra nội dung khiến cho Lục Bình sợ hết hồn hết vía.

⚝ ✽ ⚝

Có ý gì?

Sớm đã có người chú ý tới mình?

Sống lưng Lục Bình lập tức chảy hôi lạnh!

[ Tinh ——]

Thang máy đến.

Đây là một kiểu thang máy cổ điển rất phù hợp với phong cách Hồng Lâu. Lục Bình thậm chí còn không biết cách đi vào trong thang máy. Anh nhìn về phía nữ quản gia mặc áo bành tô, toát ra vẻ phong tình ấn nút thang máy.

"Đương nhiên, tôi vẫn thuộc nhóm người sớm nhất."

"Chuyện Đinh Thanh ngồi lên vị trí người phát ngôn dẫn tới sự thảo luận của một số người, ẩn núp năm năm một chiêu lật ngược thế cục, chém tận giết tuyệt, vô cùng có tính truyền kỳ." Ngô gia tiếp tục cười nói.

"Sau đó là hoạt động khuyến mãi của Xuyên Hòa- Lý Ngọc Trân."

"Hai ngày trước, tôi có mời Đinh tiên sinh qua đây, muốn làm quen với tiên sinh ngài. Tiểu tử kia đúng là vô cùng kín miệng, con chơi cả ‘Thái Cực’ với tôi. Lục tiên sinh hôm nay tới tìm tôi chắc cũng có một phần là vì nguyên nhân này."

Lục Bình nghe đến đó, trái tim luôn treo trên cao lập tức buông xuống một chút.

Anh không có hoài nghi, ít nhất thì nội dung liên quan đến Đinh Thanh chắc là đều chính xác.

Lục Bình cảm thấy có chút may mắn, cũng may anh không tiếp tục trì hoãn nữa. Dựa theo logic, người ta đều đã điều tra đến trên người mình rồi, thân là thương nhân tình báo mà vẫn không có động tác gì thì đó chính là một loại yếu thế.

⚝ ✽ ⚝

Đi ra từ trong thang máy.

Ngô gia hiển nhiên là rất coi trọng Lục Bình, chọn nhà hàng trên tầng bảy, nơi có view đẹp nhất và xa hoa đến cực điểm.

Trong phim ảnh, những bàn tiệc dài thường chỉ xuất hiện trong giới quý tộc châu u cổ. Lục Bình và Ngô gia mỗi người ngồi ở một bên, trước bàn là vô số món ăn…

Bên cạnh hai người đều là hầu gái giúp việc và quản gia đang cung kính chờ đợi.

Lục Bình hít thở sâu, cố gắng để cho mình bình tĩnh.

Anh nhìn chăm chú vào một màn kinh hỉ trước mặt, vừa buông lỏng lại bất an. Nguyên nhân khiến anh hơi buông lỏng chính là anh và Ngô gia ngồi ở đối diện nhau và cách nhau ít nhất 6m. Khoảng cách như vậy có thể giảm bớt sự khẩn trương của anh ở một mức độ nhất định, sẽ không bị nhìn kỹ đến mức dựng tóc gáy.

Mà bất an thì chính là do hoàn cảnh hiện tại.

Anh chỉ là một nhân viên văn phòng xuất thân từ gia đình bình thường, để cho anh ngồi ở trước bàn dài, bên người là nữ giúp việc và quản gia đang bận rộn phục vụ cho mình…

"Hô!"

"Không có vấn đề gì lớn, cứ giống như trước đây là được, mình không cần tỏ ra quá am hiểu về món tây hay là lễ nghi ăn uống phương Tây gì cả, cứ thản nhiên thể hiện ra một mặt chân thật nhất."

Lục Bình nhìn về phía đối diện bàn dài, dưới ánh đèn hơi mờ tối là một người đàn ông trung niên cao lớn có chút uy nghiêm.

Trong màn đêm.

Tại một ngôi nhà cũ bình thường.

Bên trong nhà đèn đuốc sáng ngời, bố trí rất là vui vẻ. TV trong phòng khách đang chiếu chương trình gala, trước bàn ăn bày đầy thức ăn phong phú. Ba Trương mặc tạp dề còn đang bận rộn trong phòng bếp. Mẹ Trương thì ngồi ở trước ghế sô pha giơ điện thoại di động trò chuyện video với các anh chị em ở xa.

"Gần sang năm mới rồi."

"Anh Bình còn ở nhà một mình."

Trương Oánh Oánh ngồi ở trước bàn ăn, cô cầm điện thoại di động, tâm trạng có chút sa sút, làm sao đều không vui nổi.

"Món ăn cuối cùng!"

"Xong rồi!"

"Oánh Oánh! Oánh Oánh! Mau tới đây bưng thức ăn, chuẩn bị dọn cơm!"

"Cậu nó, cho mọi người xem một chút bên này ăn gì để đón năm mới nè… Oánh Oánh, trò chuyện với cậu của con và ông bà ngoại của con đi!"

"Sao thế? Sao trông Oánh Oánh có vẻ mất hứng thế? Đúng là không có tiền đồ mà, cũng không biết là giống với cha nó, hay là giống với chị nữa! Nhắc tới chuyện này thì hình như còn chưa kịp nói với mọi người, Oánh Oánh nhà chúng ta có người trong lòng rồi! Chuyện này thì không, người yêu nó một mình ở lại Trung Hải đón năm mới, chắc là trong lòng nó có chút khó chịu."

"Mẹ!" Trương Oánh Oánh oán giận một câu.

Trong phòng vui mừng náo nhiệt, tiếng cười truyền đi rất xa.