← Quay lại trang sách

Chương 158 - Ôn Nhu Hương Của Ngô Gia!

Một bên khác, Trung Hải, Hồng Lâu.

Trên bàn tiệc dài.

"Tiên sinh, mời…"

Trong lòng Lục Bình thán phục, anh nhìn về phía người giúp việc mặc trang phục hầu gái, nửa quỳ ở bên chân mình, tuổi tác không lớn, tướng mạo vô cùng thanh thuần. Cô có một đôi mắt ướt át thật giống như có thể nói chuyện. Lúc này, cô hầu gái này đang nửa quỳ ở bên chân anh, tiến hành xử lý thức ăn, sau đó đưa đến bên miệng Lục Bình.

"Ừm." Lục Bình há miệng.

Anh vừa nuốt xuống, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi mặc đồ quản gia lập tức tiến lên lau miệng cho anh.

Lục Bình hưởng thụ một màn trước mắt này.

Đáy lòng của anh cảm thấy vô cùng khó tả, một loại cảm giác thỏa mãn khi áp đảo bên trên người khác đang không ngừng sinh trưởng, khiến cho anh rất trầm mê, rất hưởng thụ…

Lục Bình rất nhanh đã thanh tỉnh lại, anh nhớ lại nội dung bên trong tình báo, có chút bừng tỉnh:

"Thì ra đây chính là miêu tả bên trong tình báo."

"Ngô Thì Chương là một đại sư tâm lý học, tại Hồng Lâu, ông ta biết cách tạo nên sự xa hoa và ham muốn cùng cực nhất trên cái thế giới này, bắt lấy khe hở trong lòng khách mời, phóng đại dã tâm và dục vọng của bọn họ."

Đoạn thời gian gần đây, Lục Bình tiếp xúc với không ít phú hào quyền quý, nhưng bất kể là Lý Ngọc Trân, hay là Tiết Hoa Thanh, Triệu Chính Khiếu, đều không có một người nào có thể khuếch đại như Ngô gia.

Bữa ăn tối tiếp tục.

Mỹ thực ‘capitulum mitella’, đây là nguyên liệu nấu ăn mà người bắt ốc phải liều mạng để đánh bắt.

Một miếng nấm cục đen 9000 tệ.

Một ly rượu Brandy 45000 tệ.

Sau khi mỗi một món ăn được đưa lên bàn, quản gia bên cạnh đều sẽ giới thiệu tỉ mỉ.

Sau một hồi.

Bữa tiệc bàn dài kết thúc.

Lục Bình khẽ thở ra một hơi, vẻ mặt anh bình tĩnh, chỉ là trong lòng lại đang cảm khái: "Biết thêm được không ít kiến thức, giá trị của bàn ăn này khả năng chính là tiền lương mấy năm của một gia đình bình thường."

"Lục tiên sinh, tản bộ một chút đi! Chúng ta đi sang bên kia nói chuyện."

Ngô gia thân thiết bắt lấy cánh tay Lục Bình, nhiệt tình nói.

Lục Bình bị mang đi theo.

Trong lòng anh hoàn toàn không có sự chán ghét, thay vào đó là sự vui sướng.

Nhưng loại tâm tình này vừa mới sinh ra, Lục Bình đã lập tức dập tắt nó, con ngươi hơi co rút. Loại tâm tình này xuất hiện, nói rõ trong trận chiến liên tiếp vừa rồi, dưới thông tin tình báo liên quan đến đối phương, bản thân anh đã theo bản năng đặt mình ở vị trí phía dưới, cho nên mới xuất hiện tình trạng đối phương vừa có thái độ thân thiết, mình liền cảm thấy vui vẻ.

"Quyền chủ đạo đã bị Ngô Thì Chương bắt được." Lục Bình trở nên nghiêm túc.

Anh điều chỉnh tâm tình, cố gắng duy trì vẻ lãnh đạm.

Phòng tiếp tân bên cạnh.

Vừa ngồi xuống, tiếng chuông lục lạc bỗng vang lên từ phía sau tấm màn màu đỏ, một bàn chân ngọc tinh xảo chầm chậm thò ra… Sau đó là thưởng thức các màn khiêu vũ giống như hoàng đế cổ đại.

Lục Bình và Ngô Thì Chương ngồi sánh vai, nhỏ giọng nói gì đó.

⚝ ✽ ⚝

Huy Châu, một thành phố hạng ba.

Cố Đại Thạch ăn cơm xong, ngồi ở trước TV, có vẻ như có chút không yên lòng. Chương trình gala cuối năm đang được phát sóng, trong điện thoại di động lần lượt hiện lên những tin nhắn chúc mừng năm mới.

[Anh Đại Thạch! Anh Đại Thạch! Anh Bình còn chưa rep tin nhắn! Sẽ không xảy ra chuyện đó chứ? ]

[ Em thật sự rất lo lắng! ]

[Anh đã gọi điện thoại rồi, không có ai nghe cả. Nhưng mà chắc đúng là đã có chuyện, Oánh Oánh em bình tĩnh chút đã, chờ một chút. ]

[ Được! ]

[ Nếu không được thì em sẽ đi tìm anh Bình. ]

[ Thời điểm này ở Trung Hải không tiện gọi xe, A Bình khả năng là đang đi tắm, hoặc là đã ngủ rồi cũng nên. ]

Người phụ nữ mặc cung trang đang lắc lư thân thể.

[ Keng ——]

[ Đinh ——]

Một một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười, một lần làn váy nhấc lên đều rất giống với tiếng lục lạc thanh thúy kia, đôi chân trần kia như giẫm lên đáy lòng của Lục Bình.

"Nếu Lục tiên sinh yêu thích, có thể để cho Du Nhạn trở về cùng Lục tiên sinh."

Lục Bình chỉ nhìn nhiều thêm một chút đã bị Ngô gia chú ý tới. Ông nhiệt tình nói: "Tiên sinh yên tâm, các cô gái ở chỗ này đều là các cô gái tốt."

"Đa tạ ý tốt của Ngô gia."

"Nhưng mà muốn thì muốn, nhưng thứ không thể nhận thì tôi cũng không dám thu." Trái tim Lục Bình chợt đập nhanh, anh khoác tay một cái, thản nhiên nói.

Từ xưa tới nay đã có khái niệm ‘sấu mã Dương Châu’. Những phú thương cao cấp kia mua những cô gái trẻ từ các gia đình nghèo khó sau đó dạy bọn họ ca múa, cầm kỳ thư họa, sau khi trưởng thành thì bán cho nhà giàu làm thiếp hoặc vào Tần lâu Sở quán.

Hôm nay, anh xem như nhìn thấy rõ.

"Lục tiên sinh."

"Trong cuộc điện thoại vừa rồi, còn có lúc nói chuyện trước tranh sơn dầu, ngài đều nói một từ… ‘Nhóm’? Tôi hình như còn chưa biết gì về tiên sinh cả."

Ngô gia vỗ tay, thưởng thức màn khiêu vũ.