Chương 159 - Lục Bình Và Ngô Giao Lưu Xuyên Server!
Ông ta thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lục Bình, trên mặt vẫn là nụ cười, từ từ hỏi.
"Ngô gia cảm thấy tôi làm gì để kiếm sống?" Lục Bình cười nói.
Anh tập trung lại toàn bộ sự chú ý của mình, ánh mắt dời khỏi đám vũ công và đối diện với tầm mắt của Ngô gia.
"Trong chuyện Đinh Thanh dựa vào việc bầu chọn người phát ngôn để lật ngược thế cục, mấy vị đổng sự hình như đều bị nắm thóp nhược điểm. Mặt khác, tôi từng tiếp xúc với Viên Thái Bình của Tào Môn. Nói thật, luận thủ đoạn tôi tự thẹn không bằng, nhóm thế lực mà ông ta âm thầm nuôi cũng đã bị tuẫn táng theo."
"Lý Ngọc Trân cũng dự đoán được chuyện Tống Tử Văn chôn đinh ở bên cạnh mình từ trước."
"Trong này chứa đầy mùi thông tin. Mà ba người Đinh Thanh, Lý Ngọc Trân, và Tiết Hoa Thanh kia cho dù như thế nào thì cũng không nên có liên hệ với nhau mới đúng. Nhưng bọn họ lại có thể liên kết thành một sợi thừng. Lý Ngọc Trân, Lý lão gia tử và Yến Thanh tiên sinh chắc là không có liên quan… Những nhân mạch trong này đã bị chỉnh hợp."
Gương mặt Ngô gia tràn đầy nụ cười, trong con ngươi hiện ra sự cơ trí. Chỉ vài ba lời đã nêu rõ những nét chính của các sự kiện kia một cách rõ ràng.
"Lục tiên sinh chắc là một thương nhân tình báo và người mối lái, tôi đoán có đúng không?"
Ngô gia nói.
"Lợi hại!"
"Không hổ là Ngô gia!"
Lục Bình vỗ tay, thở dài rồi nói.
Anh đối diện với ánh mắt của Ngô Thì Chương, cảm giác như lạnh cả người. Người này mới chỉ nghe nói qua thôi mà thật giống như đã tận mắt chứng kiến vậy. Mà theo như lời ông ta nói, tại Trung Hải hình như đã có không ít thế lực đang nhìn chằm chằm vào mình. Mối nguy hiểm, hoặc là tấm lưới lớn kia khả năng đã nhắm vào anh từ sớm.
"Nếu như Ngô gia đã đoán được thì tôi cũng xin đi thẳng vào vấn đề." Lục Bình thu liễm nụ cười, ngồi thẳng người.
Nhìn thấy anh như thế, Ngô Thì Chương cũng lộ ra vẻ nghiêm túc.
"Ngô gia." Anh gọi một tiếng.
"Tôi vì Triệu Chính Khiếu mà muốn cầu ngài một phần nhân tình, phần nhân tình còn lại đến từ Vương gia Yến Kinh." Vẻ mặt Lục Bình nghiêm nghị, nói ra từng câu từng chữ.
Cũng không biết Lục Bình đã nói những gì, Ngô Thì Chương, Ngô gia luôn tươi cười bỗng nhiên hơi trợn mắt, dáng vẻ cũng trở nên nghiêm túc hơn nhiều.
Một lúc sau.
Nhiệt độ căn phòng dường như cũng lạnh đi. Cách đó không xa, vũ công còn đang khiêu vũ bỗng dừng lại mím môi. Cô không nghe được hai nhân vật lớn ở đằng kia đang nói gì, nhưng thông qua phản ứng và dáng vẻ của bọn họ liền cảm nhận được sự sợ hãi.
Gương mặt tinh xảo trắng bệch.
Thậm chí là không dám thở nhiều.
Ngày 29.
Ban đêm.
Hồng Lâu đèn đuốc sáng ngời, tầng tầng ánh đèn xuyên thấu, thấp thoáng như là mơ màng, xa hoa trụy lạc.
Tầng bảy, giống như viên minh châu trên vương miện, phía sau tấm màn che ửng đỏ, vũ cơ đang lắc lư theo tiếng nhạc.
Ngô Thì Chương vừa nghe nói tới Vương gia, nụ cười trên gương mặt dường như cứng lại. Khí chất khiếp người của người thường xuyên ngồi ở vị trí cao và người đứng đầu vòng lợi ích lập tức bao phủ quanh người Lục Bình không kiêng nể chút nào.
Ánh trăng như nước, ánh vào từ ban công…
Vẻ mặt Lục Bình lạnh nhạt, thậm chí khóe miệng còn như có như không giương lên. Không có ai biết, phía sau gương mặt trấn định này của anh, nhịp tim của anh nặng nề hệt như búa đập vào mặt trống, linh hồn vặn vẹo dữ tợn chỉ muốn lập tức được phát tiết.
Trong tầm mắt, người phụ nữ mặc quần áo quản gia đuôi én quan sát thấy thái độ của Ngô gia thau đổi, thân thể hơi nghiêng về phía trước, dường như đặt trọng lượng ở mũi chân. Lục Bình đã xem qua tin tức về người phụ nữ này ở trong tình báo của Ngô Thì Chương, biết được người này tinh thông kỹ năng ám sát truyền thống và đánh giết của Phù Tang và Thiên Trúc, thân thể mềm dẻo không có xương nhưng lực bộc phát lại kinh người. Với khoảng cách này, quản gia chắc là có thể giết chết anh chỉ trong nháy mắt.
"Vương gia Yến Kinh."
"Mình có tìm kiếm ở trên mạng, nhưng không tìm thấy được bất kỳ tin tức hữu dụng gì."
Lục Bình điên cuồng phát tán tư duy.
Trên gương mặt anh vẫn luôn là nụ cười nhàn nhạt, đồng thời, anh cố gắng dời lực chú ý sang chỗ khác.
"Bên trong tình báo của Lý Ngọc Trân cũng từng nhắc tới Vương gia. Tiệc sinh nhật của Ngọc Trâu, các gia tộc tài phiệt Yến Kinh tộc tụ tập, trong đó có Vương gia. Trong bữa tiệc Vương gia muốn kết thông gia với lão gia tử, bị từ chối…"
"Tin tức có thể xác định được trước mắt là, trời Trung Hải Cao gia danh gia vọng tộc, Lĩnh Nam có Tống gia Dương Thành, và Yến Kinh thì có Vương gia và Lý gia đang như mặt trời lặn."
Anh suy nghĩ lung tung.
Ngô gia nhìn chằm chằm Lục Bình, vẻ mặt căng thẳng lập tức biến mất, thay vào đó lại là nụ cười ôn hòa.
"Lục tiên sinh, ngay cả chuyện này điều tra được." Ông ta cầm chén trà lên, nhấp một hớp, nói.
"Nên biết cái không nên biết." Lục Bình cười nói.
Anh hôm nay có thể quản lý biểu cảm vô cùng ổn định, tâm trạng càng gần ranh giới tan vỡ càng có thể giữ vững sự hờ hững và bình tĩnh. Giống như là hàn mặt nạ ở trên mặt… Nhưng tương tự, ở dưới trạng thái này, nếu như yêu cầu anh lộ ra những biểu cảm khác, cho dù là những động tác cơ bản nhất như sợ hãi, buông lỏng hay là cười to thì anh lại hoàn toàn không làm được.