Chương 160 - Tôi Hiểu Rõ Quy Tắc
Đầu tiên là tham gia vào trận đánh cờ giữa Lý gia và Tống gia."
"Sau đó, lại liên quan tới Cao gia Trung Hải. Lục tiên sinh, các người rốt cuộc muốn làm cái gì… Ngô mỗ bất tài, nhưng vẫn có một câu muốn nói cho ngài biết."
Ngô gia thả chén trà xuống, hơi nâng cao giọng:
"Chơi với lửa… nhất định tự thiêu."
Ông sáng lập ra Hồng Lâu.
Trong giới nhà giàu chục tỷ, địa vị Ngô Thì Chương khá đặc thù, tương đương với trung tâm vòng xoáy và nút thắt của tấm lưới lớn Trung Hải này. Ông ta chỉnh hợp tin tức các khách mời, không ngừng đáp cầu dắt mối. Cho nên nhiều lúc một khi nơi nào đó có gió thổi, ông có thể cảm nhận được với tốc độ nhanh nhất.
Ngay sau đó, Ngô gia liền đánh hơi được mùi không bình thường.
Ông tỉ mỉ đi tìm, nhưng lại tìm không được chút nào. Điều này cực kỳ khủng bố… Ông mơ hồ có dự cảm, một trận phong bạo chân chính đang ấp ủ, không biết khi nào sẽ bạo phát. Mà một khi bạo phát, tất cả thế lực trên đỉnh tháp đều sẽ có sự thay đổi, cho dù Hồng Lâu cũng chỉ là cá trong chậu bị vạ lây mà thôi.
Lục Bình nghe vậy thì không có chút biểu cảm gì.
Ông ta đang nói gì?
Lục Bình cầm chén trà lên, nhấp một ngụm, nhìn nước trà ánh màu cam, ở đáy lòng thầm đếm thời gian, biết mình không thể trầm mặc quá lâu, nhưng mà anh còn chưa nghĩ kỹ lời thoại.
Anh khẽ thở ra một hơi, trầm giọng nói một câu không có chút ý nghĩa nào:
"Ngài và tôi đều là người trong cuộc."
Chỉ một câu này, dường như đã chọc trúng điểm cộng hưởng của Ngô gia. Ông ta hơi thay đổi sắc mặt, rồi sau đó đáp một tiếng: "Đúng vậy."
Ngay sau đó, ông ta đăm chiêu, tròng mắt trắng đen rõ ràng nhìn chăm chú về phía Lục Bình.
Nếu như thật sự đã tạo ra phong bạo, như vậy phía sau trận gió lốc này khả năng có bóng dáng của vị Lục tiên sinh này… Vậy thì mục đích của đối phương không phải là Hồng Lâu mình, mà là Vương gia ở phía sau.
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình chú ý tới tâm tình của Ngô gia.
⚝ ✽ ⚝
"Cao gia lần này tổn thất nặng nề, Triệu Chính Khiếu làm tráng sĩ chặt tay, phía sau chính là Lục tiên sinh…" Ngô gia trầm giọng nói.
Lục Bình nghe vậy thì chỉ cười yếu ớt rồi lắc đầu.
"Ngô gia."
"Trong lòng anh không oán một chút nào à? Sao lại cần sợ dính líu tới Vương gia?" Lục Bình giống như là đã hiểu rõ cái gì đó, đột nhiên lên tiếng.
Ngô Thì Chương, vốn họ Lư, mà Ngô chỉ là mẹ của đối phương. Lư gia đã từng là găng tay trắng dưới quyền Vương gia ở Yến Kinh, mang đến những lợi ích lớn cho gia tộc, thậm chí còn không ngừng đặt nền móng phát triển cho gia tộc trong mấy năm nay.
Sau đó, thời đại thay đổi, Lư gia bị chủ nhân vứt bỏ, cha mẹ và toàn bộ người thân của Ngô Thì Chương chết sạch, chỉ còn Ngô gia còn nhỏ được cha đảm bảo là còn sống.
Có lẽ là sợ tổn thương đến lòng nô bộc, chủ nhân Vương gia hứa hẹn cho Ngô gia hai nhân tình.
Cái đầu tiên đã dùng để phát triển Hồng Lâu, hiện tại chỉ còn lại một cái.
"Lục tiên sinh."
"Lợi hại!"
Ánh mắt Ngô gia lấp lóe, một hồi lâu sau liền trầm giọng nói.
Lượng tin tức phía sau câu nói này của Lục Bình quá nhiều, gần như vạch rõ bối cảnh và lai lịch và ông đã che giấu trong nhiều năm. Ngay cả chuyện đã từng bị phong sát sạch sẽ kia đều có thể đào ra.
Ngô gia tính toán đầu đuôi mọi chuyện.
Liên hệ quá nhiều chi tiết lại với nhau, cho dù là ông ta đều không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Giá trị nhân tình mà Vương gia hứa hẹn cho ông ta có mức độ nhất định, nói cao không cao, nhưng nói thấp tuyệt đối không thấp. Nếu như trong tình huống hiện tại Cao gia mà xảy ra chuyện, Triệu Chính Tiếu có làm gì đó, nhân tình của Vương gia chắc là đủ để giữ cho ông ta một mạng.
"Tôi có thể nhận được cái gì?" Ngô Thì Chương không còn quanh đi quẩn lại nữa, đi thẳng vào vấn đề, trầm giọng nói.
"Giống như Lý Ngọc Trân, Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh."
Lục Bình không biết, Ngô Thì Chương đã suy nghĩ được nhiều như vậy trong khoảng thời gian ngắn này. Anh chỉ lặng lẽ thở phào một cái, mặc kệ quá trình là gì, chuyện cuối cùng đều đang hướng về phía con đường mà anh dự tính.
Ánh mắt anh ung dung, nhìn thẳng về phía Ngô gia.
Suy tính giọng điệu và tốc độ nói một chút, anh bắt đầu đọc lên lời thoại mà mình đã chuẩn bị từ trước:
"Nếu như là, Ngô gia Hồng Lâu, Triệu Chính Khiếu tài chính… cộng với một người có thân phận và lực lượng ngang hành các người thì thế nào?" Lục Bình trầm giọng nói.
Anh từng nhìn thấy việc Triệu Chính Tiếu cố gắng thúc đẩy hệ thống tư bản ở trong tình báo, dự định nhảy ra khỏi bàn cờ. Liên hệ với cổ phần Hoa Minh và ngành mỏ Trí Hưng chính là vì chuyện này.
Hiện tại, Lục Bình có thể cho Triệu Chính Khiếu một lá bài tốt hơn.
Ngô gia nghe vậy, trên gương mặt không có lộ ra quá nhiều cảm xúc. Những ngón tay buông xuống ở trước bàn siết chặt trong vô thức, ngay cả chính bản thân mình cũng không biết…
Nhảy ra khỏi bàn cờ.
Cho dù là ôm thành một đoàn, cho dù chỉ miễn cưỡng làm một người đánh cờ cuối cùng thì đó cũng là người đánh cờ. Người ở tầng lớp như bọn họ, khát vọng được đè nén cực lớn ở đáy lòng!
"Một vị khác là?" Ngô gia hỏi.
Lục Bình mỉm cười, lắc lắc đầu.
Anh còn chưa biết rõ.
"Tôi hiểu rõ quy tắc." Ngô gia gật đầu.