← Quay lại trang sách

Chương 161 - Bị Trương Oánh Oánh Bắt Lấy!

Trung Hải, căn nhà cũ.

Chương trình đêm hội mùa xuân trong TV đang chiếu một tiểu phẩm, cha Trương mẹ Trương ngồi ở trước ghế sô pha, trên mặt tràn đầy nụ cười. Mẹ Trương chợt liếc nhìn con gái nhà mình. Bà dùng cùi chỏ đụng đụng chồng mình, vợ chồng già cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt đều là vẻ bất đắc dĩ.

"Mẹ!"

"Ba!"

Trương Oánh Oánh cầm điện thoại di động, cô quả thực không ngồi yên được nữa, bỗng nhiên ngẩng đầu gọi một tiếng.

Cô vừa nói vừa đứng lên đi về phía phòng ngủ: "Con đi ra ngoài một chuyến!"

"Tôi thấy sợ rằng sau này sẽ không còn được nhìn thấy nha đầu này nữa rồi."

"Cũng không biết là giống ai nữa? Vừa có người yêu liền cả ngày hướng về phía người ta. Ài! Nếu như người đàn ông kia có lương tâm thì còn tốt, không có lương tâm sợ là sẽ xong mất!"

Mẹ Trương đầy mặt ghét bỏ, không ngừng lắc đầu.

Bà cũng mang dép đi về phía phòng bếp, lấy một hộp sủi cảo chưa nấu ra từ trong tủ lạnh, sau đó lần lượt sắp xếp những món ăn giao thừa vào trong hộp.

Phía sau, cha Trương cũng đi vào trong phòng.

Đang thu dọn đồ đạc thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã của con gái.

"Ai!"

"Con đừng có gấp!"

Mẹ Trương vội vàng nghiêng người ra hô.

Lúc này, con gái đã chạy đến cửa phòng, khom người đổi giày. Cô mặc một chiếc váy dài màu xám tro, áo len dệt màu trắng và áo khoác lông cừu, trên cổ quàng một chiếc khăn màu đỏ, bên hông là một chiếc túi đeo chéo nhỏ nhắn.

Gò má Trương Oánh Oánh đỏ bừng, còn đang khom người đổi giày, động tác chợt dừng lại, nhìn về phía mẹ.

"Chỗ này có chút sủi cảo, con mang qua cho người ta đi."

"Cho dù nói thế nào, tiểu tử kia cũng không có nhà, một mình ở lại thành phố lớn như vậy đúng là có chút chua xót, đặc biệt là trong ngày hôm nay."

Mẹ Trương đưa túi đựng thức ăn cho con gái. Bà đánh giá cô con gái trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy con gái đã trưởng thành. Bà chú ý tới con gái vì vội thay quần áo mà một lọn tóc còn đang mắc trong cổ áo, bà đưa tay cẩn thận lấy lọn tóc ra giúp cô, lại phủi phủ bộ quần áo một cái.

"Chậm một chút."

"Năm mới không dễ gọi xe, thành phố đều giống như là thành trống vậy. Con đi ra ngoài như vậy, ba mẹ ở nhà cũng không yên lòng, để ba con đi với con vậy."

Lúc này, cha Trương vừa thay xong quần áo, đi tới đứng ở trước mặt hai người.

Trương Oánh Oánh muốn từ chối, nhưng nhìn ánh mắt của cha mẹ, cô mím môi một cái, chỉ đành phải gật đầu.

Đêm đông, hai cha con đứng ở trước ngã tư. Người đàn ông thì quay người tìm kiếm taxi, cô gái thì dùng điện thoại đặt xe trên app.

⚝ ✽ ⚝

"Lục tiên sinh." Ngô gia nghiêm nghị nhìn về phía Lục Bình, trầm giọng nói.

"Nếu như tất cả đều như ngài nói, Ngô mỗ nguyện ý dùng tất cả tài sản tính mạng để cược theo ngài. Tương tượng, chỉ cần để cho Ngô mỗ ngửi được bất kỳ vấn đề gì… Xin lỗi, tuy rằng Ngô mỗ chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng có thể tự cạo toàn thân, cũng muốn có thể cắn xé một góc kế hoạch phía sau tiên sinh."

Thân thể hơi nghiêng về phía trước.

Ánh mắt xảy ra sự thay đổi.