← Quay lại trang sách

Chương 62 tuổi đã thể hiện ra toàn bộ sự tàn nhẫn của mình

Ánh mắt Lục Bình lấp lóe, từng sợi lông tơ phía trên cánh tay không ngừng dựng thẳng. Thành thật mà nói, anh có chút không rõ phía sau kế hoạch mà đối phương nói là có ý gì.

"Ngô gia có thể yên tâm." Lục Bình cười nói.

Hai người tiếp tục trò chuyện một hồi, sau mấy lần từ chối lời mời của Ngô Thì Chương, ánh ngồi lên một chiếc xe con màu đen dưới cái nhìn chăm chú của đối phương.

Ngô gia vẫn giữ nụ cười nhìn về phía chiếc xe rời đi.

Ở phía sau ông, vẻ mặt người phụ nữ mặc quần áo quản gia lạnh như băng, cũng nhìn về phía xa.

"Có điều tra được gì không?" Ngô gia thu lại nụ cười, trầm giọng hỏi.

"Không có."

"Rất thần bí. Tài liệu của vị Lục tiên sinh này vô cùng bình thường, không có bất kỳ chỗ nào là không đúng cả."Nữ quản gia khom người, đáp.

"Không có chỗ nào không thích hợp, chính là sự không thích hợp lớn nhất.

" Ngô gia lắc lắc đầu, nói một tiếng.

Ông chắp tay sau lưng và đi vào bên trong, vừa đi được hai bước liền dừng lại, trầm giọng phân phó:

"Sắp xếp cô gái Du Nhạn lúc nãy, còn có hai cô gái hầu hạ Lục tiên sinh ăn cơm

đến gian phòng chữ ‘Thiên’, hưởng thụ đãi ngộ cao nhất cấp."

"Vâng!" Nữ quản gia đáp.

Các cô gái bên trong Hồng Lâu khát vọng nhất chính là được các nhân vật lớn chọn trúng, hoặc là được mang về nhà, hoặc là bị Ngô gia nuôi dưỡng ở Hồng Lâu nhưng không cần phải hầu hạ người khác, được trải qua một cuộc sống thoải mái của người tầng trên, được người ta hầu hạ, còn có tiền tiêu vặt phong phú.

Phòng chữ ‘Thiên’, đãi ngộ cao nhất cấp, chính là tư cách của những khách mời cao cấp nhất Hồng Lâu, thường chỉ có danh gia vọng tộc ở đỉnh tháp ví dụ như Cao gia tình cờ đi đến Hồng Lâu mới có thể được hưởng thụ.