← Quay lại trang sách

Chương 162 - Nhất Định Phải Bắt Kịp!

Một bên khác.

Chiếc xe con màu đen xuyên qua thành phố.

Lục Bình dựa vào cửa xe, tay phải chống cằm. Anh liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên trong kính chiếu hậu một cái. Người tài xế này giống hệt như là kẻ hủy diệt trong phim, mặt chữ quốc, không thể hiện ra chút cảm xúc gì cả. Từ lúc ngồi vào bên trong xe cho đến bây giờ, Lục Bình có thể xác định đối phương tuyệt đối chưa từng nhìn về phía anh một lần này, cho dù chỉ là khẽ liếc mắt cũng không.

Anh nhớ lại tình báo.

Biết rõ Ngô gia kia còn có cả một chuỗi huấn luyện khép kín, Ngô gia chỉ sử dụng tâm phúc do mình đào tạo.

"Luôn cảm giác mọi chuyện hình như quá thuận lợi." Lục Bình nhớ lại những chuyện vừa trải qua, thì thầm tự nói.

"Trong lời nói của Ngô gia dường như đang ám chỉ một chuyện khác, một mạng lưới trải rộng khắp bầu trời. Nói cách khác, dấu vết mà mình mơ hồ phát hiện được từ trong tình báo của mấy người Lý Ngọc Trân, Triệu Chính Khiếu cũng không phải là ảo giác."

"Ài!"

"Xong đời."

"Xong đời rồi."

"Không thể nói, mình và những âm mưu chân chính kia có liên quan với nhau!"

Lục Bình tặc lưỡi, đứng ngồi không yên.

Một hồi lâu sau, anh bắt đầu bình ổn tâm trạng, móc điện thoại di động ra. Ánh sáng lạnh lẽo của màn hình chiếu vào gương mặt, vì đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên anh đã để chế độ yên lặng, lúc này hàng loạt tin tức không ngừng nhảy lên trên màn hình điện thoại.

Cuộc gọi nhỡ điện thoại!

Cuộc gọi video chưa nhân!

Tin nhắn không ngừng nhảy lên!

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình trầm mặc. Anh có một loại cảm giác như mình đang vụng trộm lúc bạn gái gửi tin nhắn tới, một loại cảm giác chột dạ bao phủ ở trong lòng.

Đầu ngón tay lướt qua màn hình.

Sau khi đọc xong tất cả tin nhắn, Lục Bình chú ý tới tin nhắn cuối cùng của bạn gái Trương Oánh Oánh, mí mắt đột nhiên giật giật.

[ Anh Bình! ]

[ Nếu như anh không rep lại em, em sẽ giết đi qua! ]

Ba mươi phút trước.

Nếu như Lúc còn là nhân viên bình thường đơn thuần như trước đây, gặp phải loại chuyện khẩn cấp quan trọng này, tim chắc chắn sẽ đập rộn lên, không biết làm sao. Nhưng bây giờ, đã sớm cảnh còn người mất. Lục Bình chỉ tính toán thời gian, rất nhanh liền xác định mình chắc là có thể về nhà trước khi bạn gái tới.

"Không thể nhắn lại."

"Đến lúc đó cứ nói là mình đã ngủ rồi."

Lục Bình xác định phương án.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn bảo tài xế gia tăng tốc độ.

Đôi môi khẽ hé, nhưng cuối cùng lại không nói ra miệng. Về nhà chậm một chút thì chỉ cần đổi cái lý do là được, tệ nhất thì là bị chia tay. Nhưng nếu như để lộ ra sơ hở thì chính là cảnh xe hư người chết.

Xe đi qua cầu.

Không bao lâu sau.

Chiếc dừng lại bên ngoài tiểu khu cũ kỹ, xe mới dừng lại ở ven đường, Lục Bình liền trông thấy một chiếc xe taxi khác cũng dừng lại. Cửa xe mở ra, Trương Oánh Oánh và cha cô lần lượt xuống xe.

Lục Bình mím môi, anh vẫn ngồi ở trong xe Ngô gia, không dám biểu lộ ra chút nào.

Anh đẩy cửa xe ra, đi về phía một con đường khác. Sau khi biến mất khỏi tầm nhìn của tài xế, Lục Bình bắt đầu tăng tốc chạy về phía cánh cửa phụ của tiểu khu!

"Hô!"

Lục Bình há miệng thở hổn hển, hơi thở trong đêm đông tạo ra từng làn sương mù màu trắng.

⚝ ✽ ⚝

"Nhất định phải bắt kịp!"

"Mẹ nó!"

"Nhanh như vậy?!"

Mùa đông, đêm 29.

Ban đêm.

Tiểu khu cũ kỹ có vẻ rất là an tĩnh, ngẩng đầu lên quan sát thì có ít nhất là nửa các hộ gia đình đều tắt đèn. Người sống ở trong tiểu khu này căn bản đều là nhân viên văn phòng từ bên ngoài đến Trung Hải làm việc, thời điểm năm mới đều thường vô cùng trống vắng.

Lục Bình thở hổn hển, chạy từ ngã từ đường về phía tiểu khu. Anh đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía cách đó không xa.

Lúc này, anh quay người, chạy về phía một con đường khác.

Bên tai còn loáng thoáng nghe thấy giọng nói lo lắng ở phía xa:

"Ba!"

"Người đi nhanh một chút!"

"Ai! Ai! Ba nói này con gái, đều đã đến đây rồi, chúng ta vội gì một hai phút này chứ."

"Mẹ con nói đúng!"

Sau khi chạy một đoạn đường, phía sau cổ và sống lưng Lục Bình đã bị mồ hôi thấm ướt, nhịp tim không ngừng gia tăng… Vào lúc này, anh không phải là Lục tiên sinh thần bí, mà chính là một nhân viên bình thường sắp bị bạn gái bắt được.

Anh vừa chạy vừa cởi chiếc áo khoác ngoài ra, dùng cánh tay ôm lấy.

"Đến rồi!"

Anh chạy tới trước tòa nhà cũ kỹ, hai tay chống đùi, thở hổn hển mấy hơi. Anh nghiêng đầu liếc nhìn con đường cách đó không xa, sau đó tiếp tục chạy về phía hành lang.

Hàng lang tối om, phần lớn ánh đèn trên hành lang đều đã bị hỏng.

Anh bước hai bước làm một.

Lục Bình bắt đầu cởi chiếc áo len dệt mỏng màu đen trên người xuống, để lộ ra chiếc áo sơ mi trắng bên trong, sau đó anh tiếp tục cởi cúc áo, vượt qua cầu thang.