← Quay lại trang sách

Chương 163 - Tố Chất Tâm Lý Của Lục Bình!

Lúc đứng ở trước cửa nhà, Lục Bình thở hổn hển, anh đã hoàn toàn cởi hết cúc áo sơ mi, lộ ra lồng ngực thấm đầy mồ hôi. Trong màn đêm yên tĩnh, anh mơ hồ nghe thấy giọng nói của Oánh Oánh và ba của cô ấy ở trước tòa nhà.

Anh móc chìa khóa ra, cho dù trong lòng đang rất gấp, nhưng mà tay đẩy cửa của anh vẫn rất bình tĩnh.

Lục Bình phát hiện, qua khoảng thời gian dài tiếp xúc và đánh cờ cùng các đại lão, anh bây giờ cho dù có gặp phải tình thế cấp bách như thế nào đi chăng nữa thì cũng có thể giữ được một sự bình tĩnh tương đối.

Sau khi có thể đổi mới tình báo, Lục Bình rất hưởng thụ tất cả mọi thứ ở hiện tại, bất kể là quan hệ bạn bè và người yêu của thân phận bình thường; hay là nhảy múa trên lưỡi đao với thân phận là người mối lái. Nếu như không phải là trường hợp bất đắc dĩ, anh không muốn phá hỏng loại trạng thái này.

Anh không có bật đèn.

Lục Bình để giày lên tủ giày, vừa đi vào phòng khách được hai bước, anh bỗng lui trở về, nhìn về phía giày. Anh chú ý tới phía trên giày có dính một lớp bùn đất mới liền đưa tay lau sạch, sau đó đặt giày vào một tầng khác, điều chỉnh vị trí.

Cho dù Trương Oánh Oánh và cha Trương không thể nào phát hiện ra chi tiết này, nhưng Lục Bình vẫn chuẩn bị thật cẩn thận.

⚝ ✽ ⚝

Lúc đi vào phòng ngủ, Lục Bình lập tức cởi quần ra, thuận tay treo ở phía sau cánh cửa. Anh lấy một bộ đồ ngủ ra từ trong tủ quần áo, lúc chuẩn bị mặc vào thì sờ cổ một cái, phát hiện tất cả đều là mồ hôi. Với bộ dạng này mà nằm lên giường nhất định sẽ không quá thoải mái. Anh nhanh chóng rút khăn giấy ra lau chùi mồ hôi, sau đó ném khăn giấy vào ngăn kéo của tủ đầu giường.

Anh nằm vào trong chăn lạnh lẽo, đặt điện thoại di động ở phía xa.

Lục Bình thở ra một hơi, nhịp tim đang đập mãnh liệt cũng dần dần chậm lại.

"Đây con mẹ nó là trải nghiệm gì nữa không biết."

"Một tiếng trước, mình còn ở trong Hồng Lâu nổi danh lừng lẫy Trung Hải, nói chuyện với Ngô gia. Hầu gái quỳ ở bên chân, dâng thức ăn lên tận miệng, vũ công tuyệt mỹ uyển chuyển nhảy múa phía sau tấm màn che."

"Một tiếng sau, mình lại núp ở trong chăn, suýt chút nữa là bị bạn gái bắt được."

Trong phòng ngủ tối om, Lục Bình há miệng cười.

Thân thể của anh vốn đổ đầy mồ hôi, chiếc giường lạnh lẽo nhanh chóng trở nên ấm áp. Cùng lúc đó, cửa phòng bên ngoài bị gõ vang.

Trong không gian yên tĩnh, giọng nói lo lắng của bạn gái Trương Oánh Oánh có vẻ cực kỳ rõ ràng:

"Anh Bình!"

Sau khi Lục Bình nghe thấy giọng nói này thì lập tức khép hai mắt lại, nghiêng người đầu dựa vào gối, mấy chục giây sau, lông mi khẽ run, giống như là thật sự mới tỉnh dậy trong giấc ngủ.

Anh nghe thấy giọng nói lo lắng, há miệng ngáp một cái, sau đó mang dép đi ra khỏi phòng ngủ. Khi đứng ở trước cửa và sắp mở cửa thì Lục Bình thuận thế đưa tay vò cho tóc rối bù như ổ gà.

"Nếu như là trước khi đổi mới tình báo, tâm trạng của mình trước đêm giao thừa tất nhiên là sẽ sa sút. Vào lúc nhà nhà thắp đèn cùng nhau sum vầy, mình sẽ đi ngủ thật sớm, không muốn liên hệ cùng bất kỳ người nào. Đây là một hình tượng khá là phù hợp."

"Nhìn từ góc độ tâm lý học, đây là loại trốn tránh và tự bảo vệ mình, giống như là một con đà điểu đang co mình lại."

Ý nghĩ thoáng qua, ánh mắt Lục Bình lập tức thay đổi, đôi mắt lim dim buồn ngủ, anh mím môi một cái, giống như là miễn cưỡng nở nụ cười, đồng thời kéo cửa phòng ra.

Phía sau cánh cửa.

Trương Oánh Oánh xuyên qua khe hở, nhìn thấy gian phòng vừa tối om vừa lạnh tanh. Cô nghe thấy tiếng bước chân và tiếng đáp lại của anh Bình… Chỉ trong chốc lát, cô gái nhạy cảm đã đỏ mắt, cô hít mũi một cái, khắc chế tâm trạng.

Cửa phòng bị kéo ra, Trương Oánh Oánh liếc mắt một cái liền thấy căn phòng khách gần như không có chút thay đổi gì so với lúc cô rời đi. Bầu không khí năm mới buồn tẻ lập tức được điên cuồng phóng đại ở trong mắt cô! Cô nhìn thấy anh Bình mặc đồ ngủ, vẻ mặt cô đơn. Đặc biệt là khi trông thấy mình, anh Bình còn gắng gượng nở nụ cười, cố gắng tỏ ra là mình rất kiên cường, mọi thứ đều tốt… Trương Oánh Oánh lúc này đã không khắc chế nổi nữa.

Tim cô giống như đang bị ai đó nắm lấy!

Cô dùng sức lao vào trong lồng ngực anh Bình như một cơn gió, nước mắt to như hạt đậu không ngừng lăn xuống.

"Được rồi."

"Được rồi, không phải đều đang rất tốt sao? Buổi chiều ngủ thiếp đi cho tới bây giờ, lúc nãy xem điện thoại di động mới chú ý tới tin nhắn của em."

Lục Bình vuốt ve lưng bạn gái, ôn hòa nói.

Anh càng nói như vậy, Trương Oánh Oánh khóc càng lợi hại, càng cảm thấy tự trách và áy náy.

Trương Oánh Oánh hiểu rõ, đây là cách mà anh Bình muốn dùng để trốn tránh sự cô độc. Cha mẹ của anh đã không còn, trong ngày lễ đặc biệt này lại ở trong thành phố khổng lồ, không biết anh đã có bao nhiêu bất lực và cô độc?