Chương 164 - Nụ! Nụ Hôn Đầu Tiên!
Trong hành lang.
Cha Trương im lặng nhìn con gái nhà mình, sau đó thu hồi tầm mắt và nhìn về phía người thanh niên kia. Thành thật mà nói, ông khá hài lòng về cậu trai này, dáng vẻ nhã nhặn đeo mắt kính gọng đen. Cộng với thân thế đáng thương của anh, cha Trương theo bản năng sẽ cảm thấy dễ gần hơn nhiều.
Suy nghĩ của ông cũng giống như vợ mình, đối với cậu thanh niên mà nói thì mất đi cha mẹ là chuyện xấu. Nhưng đối với bọn họ mà nói, đây chưa chắc đã không phải là chuyện tốt, không cần lo lắng chuyện Oánh Oánh rời khỏi vợ chồng già bọn họ, càng không cần lo lắng về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu trong tương lai.
"Đúng là lương phối."
"Không thể trực tiếp kết luận, nhìn thêm chút nữa đã."
⚝ ✽ ⚝
"Chào chú."
Một hồi lâu sau, Trương Oánh Oánh vẫn túm chặt lấy cánh tay Lục Bình. Lục Bình dùng một cái tay khác gãi đầu một cái, có chút ngượng ngùng nhìn về phía cha Trương, gọi một tiếng.
"Chắc là còn chưa ăn cơm đúng không?"
"Mẹ của nó có mang cho cháu chút sủi cảo và một chút thức ăn. Gần sang năm mới rồi, nhất định phải ăn chút sủi cảo." Cha Trương ôn hoà nói.
Ba người đi vào trong nhà.
Cha Trương bước vào phòng bếp, ánh mắt quan sát tỉ mỉ. Sau đó, ông mở túi đồ ăn ra và bắt đầu bận rộn.
Trong phòng khách, Lục Bình và Trương Oánh Oánh ngồi ở trước ghế sô pha, mở điện thoại di động ra. Màn hình vừa sáng lên, Cố Đại Thạch đã gọi video tới. Anh không từ chối nữa, trực tiếp ấn kết nối.
"Đại Thạch!" Lục Bình gọi.
"Anh Đại Thạch!" Trương Oánh Oánh ngồi bên cạnh Lục Bình, vẫy tay, vui vẻ nói.
"A Bình, may mà cậu cuối cùng cũng nhận điện thoại rồi. Nếu như cậu còn không nhận thì ngày mai tôi sẽ mua vé trở lại Trung Hải đó." Cố Đại Thạch trầm giọng nói.
Trò chuyện với Cố Đại Thạch một lúc, điện thoại lại vang lên lần nữa, là chú dì ở quê gọi lên. Sau khi cha con Trương Oánh Oánh đến phòng trọ, căn nhà lập tức được bao phủ bởi một tầng ánh sáng dịu dàng. Toàn bộ căn nhà đều giống như sống lại, tràn đầy sức sống.
Lục Bình ngồi ở trước bàn ăn, nhìn sủi cảo và loạt đồ ăn phong phú thường ngày.
Anh sờ bụng một cái, đúng lúc cảm thấy đói.
Lúc tại Hồng Lâu, tuy rằng món ăn rất trân quý, nhưng anh không dám ăn thoải mái, trên căn bản đều chỉ nếm thử một chút.
"A —— "
"Ngon quá!"
"Sủi cảo này thật là ngon!"
Lục Bình gắp một đũa sủi cảo, chấm chút giấm, còn chưa nuốt xuống đã thở dài nói. Đây là cảm khái xuất phát từ tận đáy lòng, từ sau khi mẹ qua đời anh chưa từng được ăn sủi cảo tự tay gói như này.
Cha con Trương Oánh Oánh thì ngồi ở bên cạnh anh, cười nhìn anh ăn sủi cảo.
TV trong phòng khách được bật lên.
Chương trình gala năm mới đang được phát sóng.
"Oánh Oánh!"
Ăn xong sủi cảo, cha Trương cũng không ngồi lại lâu, dự định trở về.
Gần sang năm mới rồi, để vợ ở nhà một mình sẽ không được hay cho lắm.
Lục Bình đưa hai cha con đến trước cửa tiểu khu, chờ xe taxi đến, bạn gái Trương Oánh Oánh có chút lưu luyến không rời mà thả chậm bước chân. Đứng ở trước cửa xe, tiếng gọi của Lục Bình khiến cho tim Trương Oánh Oánh nhảy vọt lên cao. Ánh mắt của cô sáng ngời, trên mặt lộ ra chút khao khát, nhưng mà ngay cả chính bản thân cô cũng không biết mình đang hi vọng cái gì.
"Anh Bình?"
"Em qua đây một lát, anh có chút chuyện muốn nói với em." Lục Bình cười nói.
Trương Oánh Oánh không hiểu sao lại có chút khẩn trương, gương mặt đỏ bừng, hai tay chắp ở sau lưng, vẻ mặt căng thẳng.
"Nói… Nói cái gì?" Cô tránh né ánh mắt, nói.
Trong xe taxi, cha Trương ngồi ở ghế phụ thông qua kính chiếu hậu nhìn về phía hai người cách đó không xa. Trong lòng ông có chút phức tạp, nhưng tổng thể lại là vui sướng.
Lục Bình chỉ nhìn Trương Oánh Oánh, không có đáp lời. Anh trực tiếp đưa tay nâng cằm cô gái lên, thân thể đang khẩn trương của cô gái lập tức trở nên cứng đờ, cả người giống như bị nhấn phím bất động. Lục Bình cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên môi cô gái.
Có một chút lạnh lẽo.
Có một chút mềm mại.
Sau khi môi chạm môi, Trương Oánh Oánh mở to hai mắt, gương mặt đỏ đến mức có thể chảy nước, biểu cảm hệt như những nhân vật nữ bên trong manga, đầu bắt đầu không ngừng bốc khói.
"Nụ! Nụ hôn đầu tiên!"
"Nụ hôn đầu tiên… không… không còn nữa!"
Cô nghĩ thầm trong đầu.
"Tiểu tử thối!"
Bên cạnh ghế tài xế, cha Trương nhìn thấy rõ ràng một màn này. Ông cười mắng một tiếng rồi dời ánh mắt đi. Ngay sau đó, ông liền lén lút lấy điện thoại di động ra, bật camera lên và chụp một bức ảnh, sau đó gửi ảnh cho mẹ Trương đang chờ ở nhà.
"Hôm nay em đã vất vả rồi, cảm ơn. Về đến nhà thì nhớ nhắn lại cho anh, ngoài ra, thay anh cảm ơn chú và dì một tiếng."
Đôi môi khẽ mở, kéo ra một chút trong suốt.
Lục Bình ghé vào bên tai Trương Oánh Oánh, khẽ cắn cắn lỗ tai đỏ ửng của cô, nhẹ giọng nói.
Anh mỉm cười nhìn về phía cô gái đang đi về phía xe taxi giống như một con rối, sau đó ngồi vào trong xe, dần biến mất ở trong tầm mắt.
Đứng ở trước cửa chốc lát, Lục Bình ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua bầu trời, nụ cười trên gương mặt chậm rãi thu liễm, hai tay cắm ở trong túi rảo bước rời khỏi.
Anh đến siêu thị gần đây để mua vài thứ.
Sau khi trở lại căn nhà thuê chung an tĩnh, Lục Bình đi đến trước cửa phòng ngủ. Anh bật đèn pin, cúi người tỉ mỉ tìm kiếm cái gì đó ở trước cửa. Lúc nãy quá vội vàng nên đã không kịp kiểm tra sợi tóc ở trong khe hở trước cửa.
"Tìm được rồi."
Anh cầm một sợi tóc lên, sau đó lại xác nhận một cái khác.