Chương 165 - Lục Bình Mình Là Kẻ Liều Mạng!
Lục Bình thở ra một hơi, sau khi đứng lên lại tiếp tục đi kiểm tra mấy chỗ khác.
Cửa phòng ngủ hiếm khi rộng mở, anh không trực tiếp trở lại trong phòng, cứ như vậy một mình ngồi ở trước ghế sô pha. Xem chương trình gala trong TV một hồi, Lục Bình mới lấy mấy món đồ vừa mới mua ở trong siêu thị ra, một chai Mao Đài, mấy loại thuốc Trung Hoa, còn có một số mỹ phẩm dưỡng da cho nữ.
Lục Bình đặt đồ ở trước bàn, trầm mặc. Anh móc một bọc vải màu đen ra từ trong tủ treo quần áo. Sau khi mở ra, bên trong là một tấm ảnh đen trắng. Trong hình, một đôi vợ chồng trung niên đang cười và nhìn về phía trước.
"Ba!"
"Mẹ!"
Lục Bình đưa tay vuốt ve bức hình.
Trong nhà đã sớm không còn người, anh ở chỗ nào thì chỗ đó chính là nhà, đương nhiên là phải mang theo tấm ảnh chụp quan trọng này rồi.
Anh xoay người, đặt bức ảnh lên trên bàn, giơ tay lên, giơ tay kéo tấm rèm cửa sổ đã lâu rồi không mở ra. Ngoài cửa sổ chính là ánh trăng trong trẻo lạnh lùng…
[ Răng rắc ——]
Lục Bình đốt điếu thuốc lá, đưa đến bên miệng hít sâu một hơi, đến lúc nhìn thấy đốm lửa bùng cháy mới nhả ra. Anh ho khan một trận, anh không phải là người hút thuốc.
Anh đặt điếu thuốc ở trước bức ảnh, sau đó mở chai Mao Đài ra và đặt xuống
"Ba."
"Mẹ."
Anh gọi hai tiếng.
"Con trai của hai người bây giờ là một kẻ liều mạng, nói không chừng lúc nào đó sẽ xuống dưới cùng hai người."
"Con mới tìm được một người bạn gái."
"Cô ấy rất tốt, nhưng con cũng không biết kết cục cuối cùng sẽ là gì. Có lẽ là rất tốt, nhưng cũng có khả năng là rất xấu… Nói tóm lại, cảm giác như khả năng xấu sẽ lớn hơn. Ba, mẹ, con trai đã không còn là người tốt như hai người đã từng dạy dỗ nữa rồi… Thực xin lỗi."
"Mũi tên đã bắn ra liền không thể quay đầu, việc đã đến nước này rồi, con không có cách nào lại tiếp tục nữa. Nếu như mấy người Oánh Oánh bởi vì con mà gặp phải chuyện ngoài ý muốn thì con sẽ báo thù cho bọn họ… Nhưng con sẽ không thể chôn cùng bọn họ. Bởi vì nếu như con mà nảy sinh ý nghĩ này, đã nói lên việc tim con không đủ cứng rắn, bọn họ nhất định sẽ phải chết."
Hai câu trước là nói thành lời, mấy câu phía sau thì lại được giấu sâu trong lòng.
Nói một lúc.
Thật lâu sau, Lục Bình bình tĩnh thu dọn đồ đạc, gói kỹ bức hình lại rồi cất vào trong tủ quần áo.
….
Hôm nay là giao thừa.
Dù Thiên Vương lão tử đến thì cũng cần phải nghỉ ngơi, Lục Bình không nghĩ nhiều về những chuyện đã xảy ra nữa, cũng không tiếp tục lật xem tình báo. Anh ngồi ở trước ghế sô pha, xem chương trình gala.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Lục Bình lục tục nhận điện thoại chúc mừng năm mới của Tiết Hoa Thanh, Đinh Thanh và Lý Ngọc Trân. Trong điện thoại, Đinh Thanh còn nói với anh là vũ khí đã đến rồi
"Vũ khí." Lục Bình thì thầm tự nói.
Trên thực tế, anh càng muốn tìm hiểu sâu hơn về võ thuật cổ truyền kia hơn. Bất kể là người bên cạnh Viên Thái Bình, hay là quản gia đi theo bên cạnh Ngô gia tối nay, đều là những nhân vật giết người như giết gà.
[ Ong ong! ]
Trong lúc còn đang suy nghĩ, điện thoại di động lại rung lên. Chỉ nhìn thấy Cố Đại Thạch lập một nhóm chat, sau đó kéo Lục Bình, Trương Oánh Oánh và Từ Mộng vào.
Sau đó là lời mời chơi đánh bài.
Lục Bình nở nụ cười, nhấn vào trò chơi. Anh vừa xem TV vừa đánh bài, sau đó người thua sẽ phải phát lì xì trong nhóm.
Tối nay, Lục Bình là bên thắng, không ngừng nhận bao tiền lì xì.
Đến gần 12 giờ.
Ngoài cửa sổ lần lượt vang lên tiếng pháo, còn có pháo hoa nở rộ ở trên bầu trời.
Trời vừa rạng sáng, mọi người lập tức giải tán không chơi nữa. Sau khi Lục Bình tắm xong thì đi vào phòng ngủ. Anh đứng ở bên cạnh tủ sách, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía tình báo được đổi mới ở phía sau khung cửa kính.
"Cơ mật màu vàng."
Tháo bỏ dây khóa quấn quanh.
Lục Bình rút một tập tài liệu thật dày ra, tỉ mỉ đọc. Anh đọc tài liệu, trong ánh mắt hiện ra chút nghi hoặc… Đọc qua phần tình báo này, anh càng ngày càng có thể cảm nhận được mình đang giăng một tấm lưới lớn, đó là dòng nước ngầm đã sớm phun trào ở trong bóng tối. Lục Bình không hiểu, cơ chế đổi mới tình báo là vì giải quyết vấn đề như anh đã từng suy đoán; hay là đang vây quanh một âm mưu nào đó.
Hoặc là…
Cả hai!
⚝ ✽ ⚝
Một bên khác.
Dưới ánh trăng, tòa nhà Xuyên Hòa.
Tầng 58.
Người phụ nữ phong hoa tuyệt đại xử lý xong văn kiện, cô thở ra một hơi. Hoạt động khuyến mãi của Xuyên Hòa chính thức được xem như là kết thúc hoàn mỹ trước đêm giao thừa, mang đến cho tất cả hai bên mua bán một câu trả lời thỏa đáng.
Lý Ngọc Trân đứng lên, cởi bỏ đôi giày cao gót, chân trần đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống tòa thành phố có chút vắng tanh này.
Vẻ mặt cô lạnh lùng hệt như ánh trăng ở bên ngoài.
[ Keng keng keng ——! ]
Bên trong hộc bàn, chiếc điện thoại mà Lục Bình từng gọi tới chợt vang lên.
Lý Ngọc Trân lãnh đạm nhấn nghe, không biết nghe thấy cái gì, gương mặt xinh đẹp lập tức thay đổi. Ngay sau đó, cô nhấn chiếc điện thoại màu đỏ, để cho Bảo Huy Quân chuẩn bị xe.
Cô vội vàng bước ra khỏi văn phòng làm việc.
Lao vào bóng đêm tối tăm.