Chương 166 - Lục Bình Thử Súng!
Aiya…"
"Hình như đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà cũng không có ảnh hưởng tới kết cục sau cùng."
Trong màn đêm.
Trong một căn phòng bảo mật tại Yến Kinh, một thanh niên với đầu tóc rối bù và quầng thâm mắt dày đặc đứng ở trước bàn làm việc, ngón chân trần kẹp chặt vào phần da của cái ghế. Màn hình tản ra ánh sáng lạnh lẽo ánh vào gương mặt anh. Anh tự tay cầm nhíp gắp một cục đường bỏ vào trong ly cà phê.
Thanh niên nhấp một hớp cà phê, lại lần nữa nhìn về phía máy tính.
Trong màn hình hiển thị đơn yêu cầu sử dụng máy bay tư nhân từ Trung Hải tới Yến Kinh, chủ nhân của chiếc máy bay là một phú nào không quá có tiếng tại Trung Hải.
Thanh niên không ngừng thao tác con chuột.
Tài liệu về Lý Ngọc Trân lập tức hiện lên.
Thanh niên nhắm mắt lại, vân vê một lọn tóc rủ xuống trước trán, tình huống các phe khắc sâu vào đáy mắt.
Cùng lúc này.
Dương Thành, trang viên Tống gia.
Tống Tử Văn lim dim buồn ngủ, vừa ngáp vừa đi xuống cầu thang. Ánh mắt của anh ta chợt ngưng lại, nhìn về phía người cha uy nghiêm ở trong phòng khách. Bên cạnh cha là quản gia đang đứng yên, còn có mấy vị tâm phúc trong gia tộc.
"Ba!" Tống Tử Văn có chút sợ hãi mà gọi một tiếng.
"Lý lão gia tử khả năng đã xảy ra chuyện."
Người đàn ông trung niên uy nghiêm bất mãn nhìn thoáng qua Tống Tử Văn, nhưng vẫn là trầm giọng nói.
Nghe thấy vậy, trên mặt Tống Tử Văn lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ, đi nhanh đến rồi ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh: "Lão già đó cuối cùng cũng không được rồi sao?"
Khoảng thời gian trước, anh ta bị Lý lão gia tử khiển trách ở trong điện thoại, Tống gia vì thế mà phải cắt đi một phần máu thịt. Anh vì thế mà phải tiếp nhận áp lực tương đối lớn đến từ gia tộc.
"Chờ đã!"
"Ba nhận được tin tức, bác sĩ Tưởng của Đại Nội được đưa đến Lý gia ngay trong đêm, ngoài ra còn có một số chuyên gia y tế hàng đầu khác trong các lĩnh vực liên quan, chỉ sợ là bên kia đã không cầm cự nổi. Các thám tử ở Trung Hải cũng đã gửi tin tức tới, nói là Lý Ngọc Trân đã vội vã chạy về Yến Kinh ngay trong đêm." Người đàn ông trung niên trầm giọng nói.
"Mẹ kiếp!"
"Lão cẩu đáng chết kia sao vẫn còn chưa chịu chết đi chứ!" Trong mắt Tống Tử Văn lộ ra vẻ hung ác.
"Lúc này rồi, con đàng hoàng một chút cho ba!" Người đàn ông trung niên nhìn về phía Tống Tử Văn, cau mày, nâng cao giọng quát lớn.
Đánh đổi thời gian lấy không gian.
Tại giờ phút cực kỳ quan trọng này, Tống gia cần phải kiên nhẫn.
Lý gia ngã xuống, người nhìn chằm chằm vào cái vị trí kia, nhìn chằm chằm vào tài nguyên dưới tay lão gia tử cũng không phải là ít.
Trong đêm.
Gió nổi mây vần, sóng ngầm cuồn cuộn.
⚝ ✽ ⚝
Một đêm trôi qua.
Ánh nắng sáng sớm lại lần nữa chiếu xuống vùng trời thành phố.
Lục Bình ngáp một cái, dựa lưng giường ngồi dậy. Anh gãi đầu một cái, đại não trống rỗng một lúc. Anh cũng không biết chuyện đã xảy ra ở Lý gia và Lý Ngọc Trân vào rạng sáng hôm nay.
"Hô!" Anh hít một hơi thật sâu.
Lục Bình đứng dậy, rót cho mình ly nước ấm, uống từng ngụm lớn. Sau đó kéo dãn gân cốt rồi bắt đầu tập luyện giống như ngày thường.
Chờ tập luyện xong, Lục Bình thay quần áo đi ra ngoài, anh đi vào một con đường vắng tanh. Mấy tiệm ăn sáng mà ngày thường anh thường tới đều đóng cửa, sớm nhất cũng phải mùng 3 Tết mới có thể mở cửa.
Anh tùy tiện mua một ít thức ăn, sau đó đọc tiếp tình báo đổi mới đêm qua.
Buổi chiều bởi vì có hẹn với Đinh Thanh nên anh lại rời khỏi nhà.
Ngồi tàu địa ngầm.
Trên tàu hiếm khi không có nhiều người như vậy. Anh xuống xe ở khu Tây Thành, Đinh Thanh đã lái chiếc xe con màu đen đậu sát ở ven đường.
"Lục tiên sinh."
Bên trong xe, Đinh Thanh xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về phía Lục Bình, cười gọi.
Tiết Hoa Thanh và Đinh Thanh có mối liên hệ vô cùng chặt chẽ. Anh ta ngồi ở vị trí phó lái, cũng lên tiếng gọi.
"Ừm."
Vẻ mặt Lục Bình nội liễm, không mặn không nhạt đáp một tiếng. Thành thật mà nói, anh vẫn có chút khúc mắc đối với chuyện Đinh Thanh gặp mặt Ngô gia tại Hồng Lâu mà không nói cho mình biết. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại thì anh lại cảm thấy loại suy nghĩ này có vấn đề. Anh không phải là nhân vật chính của tiểu thuyết gì đó, chỉ cần bày ra chút thái độ bá đạo thì tiểu đệ sẽ ngoan ngoãn cúi đầu.
Anh cần tiến thêm một bước để chân chính kéo Đinh Thanh về dưới tay mình, lý do này khả năng chính là một cái cơ hội.
Có câu giết gà dọa khỉ, phá núi dọa hổ. Tiết Hoa Thanh là một người thông minh, nói không chừng sẽ được một công hai việc.
Xe con màu đen chạy trên đường, trong buồng xe có vẻ hơi an tĩnh.
Đinh Thanh thu lại dáng vẻ cà lơ phất phơ. Anh thỉnh thoảng xuyên qua kính chiếu hậu nhìn chăm chú về phía Lục tiên sinh đang nhắm mắt phía sau. Tiết Hoa Thanh bên cạnh cũng đánh hơi được bầu không khí không bình thường, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, cùng Đinh Thanh liếc nhau một cái….