← Quay lại trang sách

Chương 167 - Đinh Thanh Sợ Hãi!

Xe lái vào hầm để xe của quán bar Sắc Giới.

"Tiên sinh." Xe dừng lại, Đinh Thanh trầm giọng gọi một tiếng.

"Ừm."

Lục Bình mở mắt ra, anh cùng với Tiết Hoa Thanh sánh vai đi theo đối phương. Bước vào trong thang máy, anh nhìn chăm chú Đinh Thanh ấn xuống nút tầng hai dưới lòng đất.

Khi cửa thang máy mở ra, hầm để xe rộng lớn đập vào mi mắt, nhịp tim Lục Bình hơi tăng tốc, phía sau gương mặt bình tĩnh ẩn giấu sự hưng phấn và mong đợi. Trong hầm để xe này vô cùng trống trải, chỉ có một chiếc xe tải màu trắng dừng ở phía trước cách đó không xa.

"Tiên sinh."

Đinh Thanh đứng ở trước xe, tự tay nắm lấy khóa cửa xe, sau đó nhìn về phía Lục tiên sinh đang khoanh tay đứng nhìn, hơi ngẩng đầu lên một chút: "Tiên sinh để cho Đinh Thanh tự mình chuẩn bị, năng lực của tôi có hạn, chỉ có thể lấy được những thứ này."

Lục Bình nghe vậy thì mí mắt khẽ giật.

Nhu cầu ban đầu của anh chỉ là muốn có hai khẩu súng lục để chơi đùa, để cho mình quen thuộc hơn với súng ống và thích nghi hơn với thân phận thương nhân tình báo mà thôi.

"Nếu như lát nữa Đinh Thanh bảo mình thử súng thì phải làm sao bây giờ?"

"Con mẹ nó!"

"Mình con mẹ nó ngay cả lắp tháo chốt an toàn như nào đều không biết!"

Vẻ mặt Lục Bình không có chút cảm xúc gì, trong lòng đang điên cuồng suy nghĩ.

Chỉ nghe tiếng [ Cạch —— Cạch ——] vang lên, Đinh Thanh đã mở khóa cửa xe tải ra, hai cánh cửa sắt thật dày bị kéo ra.

Đinh Thanh nhảy vào trong xe.

"Lão Tiết."

"Tiếp một chút."

Đinh Thanh gọi một tiếng.

Tiết Hoa Thanh ôm lấy rương kim loại, chờ Đinh Thanh buông lỏng tay một chút thì trong tay lập tức trầm xuống. Tiết Hoa Thanh đeo kính mắt gọng vàng, nho nhã lịch sự để chiếc rương rơi xuống đất.

"Chậc! Thật nặng!" Mặt Tiết Hoa Thanh đỏ lên, đáp một tiếng.

Không lâu sau, Đinh Thanh lại ôm một chiếc rương kim loại, gọn gàng nhảy xuống xe. Anh lần lượt bày mấy chiếc rương ở trước mặt của Lục Bình:

"Những trang bị này là một bộ đầy đủ."

Trên mặt Lục Bình không lộ ra chút cảm xúc nào. Anh nhìn về phía một chiếc rương kim loại, đáy lòng sinh ra loại cảm giác hưng phấn muốn mở rương.

"Mở ra." Anh kiềm chế lại, lãnh đạm nói.

"Vâng!" Đinh Thanh đáp.

Anh mở ra chiếc rương thứ nhất, xuất hiện ở trước mắt chính là một bộ đồng phục tác chiến của đặc chủng hàng đầu nước ngoài.

"Mũ bảo hiểm thủy tinh!"

"Kính chắn gió sa mạc!"

"Áo giáp dây thép!"

"Giày chiến thuật!"

⚝ ✽ ⚝

Từ trong ra ngoài, mọi trang bị vũ trang gần như đều được chuẩn bị đầy đủ.

Đầu ngón tay Lục Bình khẽ run, muốn đưa tay sờ lên chất liệu kia một chút, nhưng lại cố gắng khắc chế tâm tình.

"Tiếp theo." Lục Bình tiếp tục nói.

Đinh Thanh mở cái rương thứ hai ra, thứ đầu tiên đập vào mắt Lục Bình trong cái rương này chính là một khẩu súng đen ngòm.

Cỗ máy giết chóc!

Tim Lục Bình đập rộn lên, chép miệng một cái.

"Súng trường FN -SCAR."

Đinh Thanh vừa nói vừa lắp ráp súng ống, sau đó ôm khẩu súng trường lạnh lẽo này vào trong lòng. Anh nhắm họng súng đen ngòm về phía chướng ngại vật màu đỏ trên đường phía xa, không chút do dự bóp cò.

Lực đàn hồi khổng lồ va chạm trong ngực Đinh Thanh.

Tiếng [ Phanh ——] nổ vang ở trong hầm để xe yên tĩnh. Viên đạn bắn nhanh ra ngoài cuốn theo tia lửa mãnh liệt, rào chắn màu đỏ lập tức bị xé nát ở dưới họng súng.

Lục Bình nhìn một màn này, bị kinh sợ đến nỗi sống lưng toát mồ hôi lạnh.

"Lục tiên sinh, ngài muốn thử một chút không?" Đinh Thanh để súng xuống, nhìn về phía Lục Bình, hỏi.

"…" Lục Bình trầm mặc.

Trong hầm để xe rộng lớn.

Đinh Thanh dáng vẻ bất cần và Tiết Hoa Thanh nho nhã chững chạc đều đang nhìn về phía Lục Bình.

"Không."

Đầu ngón tay Lục Bình cong lại theo bản năng. Nhưng chỉ cần là đàn ông có dục vọng chinh phục đối với súng ống, anh khát vọng được ôm lấy khẩu súng trường kia, như thần xạ thủ chỉ đâu đánh đó. Nhưng anh không có hệ thống, không có túi kinh nghiệm.

Vẻ mặt anh nội liễm, ánh mắt hờ hững, bình tĩnh nói.

"Tiếp tục." Lục Bình nhìn về phía trang bị còn lại, trầm giọng nói.

"Vâng!"

Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh liếc nhau một cái, trong ánh mắt bọn họ đều nhìn ra sự bất an ẩn sâu trong đối phương.

“Đây là súng trường MK18 ngắn."

Đinh Thanh buông súng trong tay xuống, mở ra một khẩu khác sau đó bắt đầu lắp ráp, sau đó ôm vào trong ngực điều chỉnh thử chốc lát, trầm giọng nói.

Dứt tiếng, anh nhắm ngay vào một chướng ngại vật khác trên đường ở phía xa, không chậm trễ chút nào bóp cò. Một tiếng [ Pằng ——] nặng nề nổ vang.

Lục Bình nhìn về phía khẩu MK18 trong tay Đinh Thanh, trong lòng thầm khen ngợi.

"Tiếp tục." Anh lạnh nhạt nói.

“Đây là súng máy MK48 hạng nhẹ."

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình nhìn khẩu súng này, trong đầu của anh chậm rãi đánh ra cái dấu chấm hỏi. Anh nhớ lại yêu cầu đã phân phó cho Đinh Thanh lúc đó, phân phối cả nhánh tiểu đội tác chiến… Lục Bình không phải là người yêu thích quân sự, phần lớn lý giải đối với vũ khí đều đến từ PUBG. Anh đếm kỹ những khẩu súng mà Đinh Thanh lấy ra, có một chút bừng tỉnh. Đúng lúc có thể dùng cho một người đội trưởng, một tay súng bắn tỉa, một tay tiếp viện, một lính quân y…