← Quay lại trang sách

Chương 168 - Tôi Đợi Tiên Sinh!

Không lâu sau.

Tất cả trang bị mở ra xong, trong hầm để xe loáng thoáng lưu lại mùi khói súng.

"Phân phó người dừng xe ở hầm xe của tòa nhà đường Tương Nam, tôi sẽ gọi người đi qua."

Ánh mắt Lục Bình nhìn lướt qua Đinh Thanh, phân phó nói.

Nói xong, anh liền quay người, bước về phía thang máy.

“Nên mỉa mai thế nào để có hiệu quả tốt nhất đây."

Lục Bình vừa đi ra mấy bước, liền nghe thấy phía sau vang lên hai tiếng bước chân, là Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh đi theo. Anh thở phào một cái, ánh mắt lấp lóe, trầm ngâm suy nghĩ.

Trong đầu tỉ mỉ nhớ lại biểu hiện của Đinh Thanh sau đó.

Anh đang tỏ thái độ.

Đi vào thang máy, Lục Bình đứng ở phía sau trong thang máy, ánh mắt của anh âm thầm liếc qua hai người Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh.

[ Ting ——]

Thang máy đến.

"Đinh Thanh."

Khi cửa thang máy mở ra, Lục Bình bước ra ngoài, sau khi bước qua cánh cửa thì bước chân đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Đinh Thanh, lên tiếng gọi.

"Tiên sinh." Đinh Thanh ý thức được cái gì đó, nghiêm nghị đáp.

"Ngô Thì Chương có khen ngợi anh với tôi, nói miệng của anh rất nghiêm, cùng ông ta đánh Thái Cực một buổi tối." Lục Bình bình tĩnh nói.

Nói xong, anh tiếp tục bước ra khỏi thang máy, hướng về phía quán bar.

Phía sau anh, sắc mặt Đinh Thanh thay đổi, như hiểu ra gì đó.

"Sững sờ làm cái gì." Bên cạnh anh, Tiết Hoa Thanh dùng cùi chỏ cánh tay đụng vào Đinh Thanh, giảm thấp thanh âm nói.

Hai người chạy chậm ra ngoài, đưa Lục tiên sinh ra khỏi Sắc Giới. Lần này, Lục tiên sinh thậm chí ngay cả xe đều không muốn bọn họ đưa.

"Ngô Thì Chương là ai?"

"Hồng Lâu, Ngô gia."

Quán bar ban ngày còn lâu mới náo nhiệt được như ban đêm.

Tiết Hoa Thanh rút hai điếu xì gà ra từ trong túi, ném cho Đinh Thanh một điếu, hai người đều châm lửa. Giọng nói Tiết Hoa Thanh khàn khàn vang dội.

Nghe thấy câu trả lời, vẻ mặt Tiết Hoa Thanh bỗng dưng trở nên sửng sốt một chút.

Anh sao có thể không biết tới Hồng Lâu danh tiếng lẫy lừng kia chứ. Chỉ là người trong nghề cơ bản đều gọi một tiếng Ngô gia, anh chốc lát không nhớ ra được.

"Ngày hôm trước, Ngô gia liên hệ tôi, mời tôi đến Hồng Lâu."

Đinh Thanh nhìn thấy ánh mắt dò xét của Tiết Hoa Thanh thì trầm giọng tự thuật.

“Anh đi rồi sao?" Sắc mặt Tiết Hoa Thanh trở nên khó coi.

Anh vừa nghe như vậy, trong lòng liền hiểu đại khái, thầm kêu hỏng bét.

"Ngô gia chắc là thông qua hoạt động khuyến mãi của Xuyên Hòa để mò tới lực lượng của Lục tiên sinh, muốn hỏi dò tôi tin tức liên quan tới tiên sinh.

" Đinh Thanh hút một điếu xì gà, tiếp tục nói:

“Nhưng mà, tôi không nói gì cả."

“Anh cũng không lập tức báo cáo lại với tiên sinh?"

"Không có."

"Sau đó cũng không nói?"

"Không có. Tôi không nói gì cả."

"Hồ đồ! Hồ đồ!"

Bàn tay cầm điếu xì gà của Tiết Hoa Thanh đều run rẩy, hơi thở trở nên dồn dập, mắng một câu.

Anh rốt cuộc cũng hiểu rõ, tại sao hôm nay Lục tiên sinh lại có thái độ này. Hễ là người ngồi ở vị trí cao đều chú trọng đến cái gọi là chính trị - trị trí tuệ. Đinh Thanh hành động như vậy rất có thể sẽ khiến hai người bọn họ trực tiếp bị đào thải ra khỏi thế cục.

Phạm vi lăn lộn của Đinh Thanh ở Tào Môn, có dũng lực, nhưng đối với việc tuỳ cơ ứng biến trong chính trị và tính nhạy cảm lại quả thực quá kém.

⚝ ✽ ⚝

Một một bên khác.

Lục Bình rời khỏi quán bar Sắc Giới, hai tay của cắm ở trong túi áo khoác ngoài, đi ở ven đường, ánh mắt chẳng có mục đích gì quét qua thành phố.

"Đặt trang bị ở đây thì sao?" Anh trầm ngâm suy nghĩ.

Giống như là nhớ ra cái gì đó, Lục Bình dừng chân ngồi ở ghế trước trạm xe buýt, lấy điện thoại di động ra.

Gọi đến một cái dãy số.

[ Tút ——]

Cạnh sông Phổ, trong một căn nhà có view nhìn ra sông.

Lý Anh đang đứng trước ban công, nghênh đón đường chân trời thành phố cách đó không xa, luyện tập yoga. Lúc vừa mới bắt đầu, tính dẻo dai của thân thể còn rất kém, chỉ có thể từ từ mở rộng hai chân, cẩn thận từng li từng tí ép thân thể xuống.

Tâm tính của cô không ngừng thay đổi.

Trước đây không lâu là sợ hãi, bất an, bây giờ đã tích cực hướng lên. Cô phải tranh thủ thời gian Lục tiên sinh chưa liên hệ mình để nâng cao bản thân.

Lý Anh xem việc bảo dưỡng da và gia tăng tính dẻo dai là nhiệm vụ hàng đầu ở thời điểm hiện tại.

"Hô!"

Gương mặt hồng nhuận, trên trán toát ra mồ hôi, lồng ngực phập phồng.

Cô chậm rãi thở ra một hơi.

Lý Anh vừa mới chuẩn bị tiếp tục động tác kế tiếp, điện thoại di động bên cạnh đột nhiên đổ chuông. Đây là tiếng chuông dành riêng cho Lục tiên sinh, trong lòng cô lập tức vui sướng, vội vã bò dậy. Nhưng có lẽ là do kéo duỗi quá lâu, hai chân đau nhức lảo đảo suýt nữa là ngã xuống đất.

"Lục tiên sinh!"

Là cái số kia!

Cô vui sướng gọi.

"Ừm. Nhà đã mua xong, ngay cạnh bờ sông Phổ, tôi đang ở bên trong nhà."

"Được, được."

"Tôi đợi tiên sinh!"

Lý Anh liên tục đáp, sau khi cúp điện thoại, cô đánh giá qua toàn bộ căn nhà một lượt, chỉ sợ có chỗ nào đó không gọn gàng. Chân trần xông vào phòng ngủ, bắt đầu sửa sang lại giường ngủ một lần nữa.