← Quay lại trang sách

Chương 169 - Lục Bình Đến Rốt Cuộc Đã Xảy Ra Chuyện Gì? Đừng Hỏi Tôi!

Làm xong tất cả những thứ này, Lý Anh lại xông vào phòng tắm, nước từ vòi hoa sen thấm ướt làn da trắng nõn ửng đỏ. Đầu ngón tay của cô lướt qua làn da. Không ngừng bỏ tiền, cẩn thận bảo dưỡng, đây chính là sự nghiệp lớn nhất đời này của cô, có thể nhận thấy làn da đã tốt hơn trước kia rất nhiều.

Lục Bình nhớ kỹ địa chỉ.

Đầu ngón tay anh gõ điện thoại di động, một lát sau, anh gọi một chiếc taxi thông qua app với giá cao. Sau đó, anh bảo tài xế đến tầng hầm để xe rồi lái chiếc xe kia của Đinh Thanh đi.

Chú ý tới tài xế nhận đơn.

Lục Bình lại bắt một chiếc taxi đi tới tòa nhà kia, tìm một cửa hàng mở cửa vào đầu năm mới ở gần đó, sau đó ngồi xuống ở vị trí cửa sổ tầng hai.

Ánh mắt nhìn về nhà để xe, người đàn ông trung niên vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho anh, vừa nhìn xung quanh một phía.

Một lúc sau, chiếc xe màu trắng kia lái vào bên trong thành phố.

⚝ ✽ ⚝

"Lục tiên sinh."

"Những thứ này là?"

Những cái rương kim loại không ngừng được bê vào bên trong thư phòng.

Lý Anh đứng ở phía sau Lục Bình, nhìn đến, hỏi.

"Tôi mua một số mô hình."

Lục Bình liếm môi một cái, áp xuống sự hưng phấn, đáp lại.

Quán bar Sắc Giới.

Trong phòng riêng.

Đinh Thanh gác hai chân lên bàn trà, hút thuốc, trong khói thuốc lượn lờ anh nhìn về phía Tiết Hoa Thành đang có vẻ mặt bất an đứng ở trước cửa kính.

Bọn họ được Lục tiên sinh đáp cầu dắt mối, ngồi cùng bàn ăn với Lý Ngọc Trân của Lý gia Yến Kinh, cùng tiến vào vòng xoáy vốn không nên đặt chân vào.

Trong trường hợp này, Lục tiên sinh không nói, Lý Ngọc Trân không nói, nhưng bọn họ đều hiểu rõ, bọn họ đại biểu cho lợi ích của Lục tiên sinh.

"Lão Tiết, anh nói xem phải làm sao bây giờ?" Đinh Thanh hỏi.

"Có thể làm thế nào?"

"Nhuộm toàn bộ màu sắc trên người anh thành màu của Lục tiên sinh!" Tiết Hoa Thanh tức giận nói.

Vốn dĩ, dựa theo suy nghĩ của anh, anh đang muốn đợi tiên sinh khảo hạch xong, sau đó từng bước được thu nạp vào trong một phạm vi khác. Chủ động gia nhập và bị động xếp hàng tuyệt đối không phải là cùng một khái niệm.

Nhìn thấy Đinh Thanh không có nói nữa, Tiết Hoa Thanh thở dài, ngồi ở bên cạnh Đinh Thanh, lại rút một điếu thuốc ra:

"Cũng không cần quá lo lắng."

"Khả năng đây mới là mục đích ban đầu của Lục tiên sinh. Có đôi khi, cố ý để lộ ra sơ hở chủ động đưa cán đao lên sẽ giành được hiệu quả tốt hơn."

Tiết Hoa Thanh nói tiếp, lời nói bỗng dưng ngừng lại, giống như là nhớ ra cái gì đó. Tóc gáy trên người lập tức dựng thẳng.

Anh ngẩng đầu, nhìn về phía Đinh Thanh đang chìm trong khói thuốc lượn lờ, mái tóc ngắn hơi xoăn, ánh mắt hơi díp lại. Sau khi nghe thấy lời anh nói, đối phương mở mắt ra.

"Ừm" Người kia trầm giọng đáp.

"Sẽ không."

"Cũng sẽ không."

Tiết Hoa Thanh thu hồi ánh mắt, thì thầm ở trong lòng. Ánh mắt lúc nãy khiến cho anh không khỏi hoài nghi liệu đây có phải là đao mà Đinh Thanh chủ động để lại cho tiên sinh hay không.

Cũng không thể.

Mình mới là người ngu ngốc và ngây thơ nhất trong ván cờ kia sao?

"Bác tài, vất vả rồi."

Trước dòng sông Phổ, trước một ngôi nhà.

Cạnh cửa, Lục Bình ôn hòa nói với người đàn ông trung niên đang hổn hển, mồ hôi thấm ướt trán.

"Lấy tiền qua đây."

"Lấy thêm mấy chai nước."

Lục Bình nói với Lý Anh đứng ở bên cạnh cửa.

Không lâu sau, anh nhận lấy mấy chai nước rồi đưa cho tài xế. Sau đó, Lục Bình lại rút 500 tệ ra từ trong ví tiền của Lý Anh rồi nhét vào trong tay người đàn ông trung niên.

"Vậy cám ơn ông chủ! Ông chủ, chúc mừng năm mới!" Người tài xế trung niên lập rức lộ ra nét mặt mừng rỡ, ôm quyền nói.

"Phu nhân, chúc mừng năm mới!" Sau đó, đối phương lại nhìn về phía cô gái đứng ở phía sau lưng Lục Bình, nói lời cảm ơn.

Anh vừa dứt lời, sắc mặt Lý Anh lập tức như nở hoa, nhưng ngay sau đó, cô bắt đầu cẩn thận từng li từng tí mà nhìn lén Lục tiên sinh. Sau khi thấy đối phương không có ý phản bác, cô mới thở phào một cái, trên mặt tràn đầy sự vui vẻ.

"Cũng chúc anh năm mới vui vẻ." Lý Anh đáp.

Cô hận không thể lén đem hết tiền ở trong túi xách cho người tài xế trung niên.

Lục Bình đứng ở trước cửa, đưa mắt nhìn tài xế rời khỏi. Trong toàn bộ quá trình, ánh mắt của anh đều đang lặng yên không tiếng động chú ý tới vẻ mặt của người đàn ông trung niên. Sau khi xác nhận người kia chỉ là người bình thường và không có chú ý tới cái gì, anh mới dời tầm mắt đi chỗ khác.

Đóng cửa lại.

Trong phòng, chỉ còn dư lại hai người Lý Anh và Lục Bình. Giám đốc cửa hàng Porsche này lập tức trở nên khẩn trương. Cô cúi đầu xuống, hai tay đan ở trước người, giống như đang đợi lệnh của thẩm phán.

“Ăn mặc không tồi." Lục Bình đánh giá Lý Anh, thở dài nói.

Lý Anh xem Lục Bình như là sự nghiệp lớn nhất của mình. Trong ngày thường, cô gần như đều đang tính toán nhu cầu của Lục tiên sinh đối với cô. Vì vậy mà hôm nay ở nhà cô ăn mặc cũng không gợi cảm, mà ăn mặc theo phong cách vợ hiền ôn nhu. Cô buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo len cổ chữ V màu trắng, bên dưới là một chân váy xếp ly dài màu xám tro.

Dáng vẻ vừa ưu nhã lại đoan trang.

"Lục tiên sinh thích thì tốt." Lý Anh vui mừng nói.