Chương 170 - Tôi Cho Phép Cô Trở Về Nhà Một Tuần Lễ
Cô vẫn gọi là Lục tiên sinh, quan hệ thân mật lại có cảm giác khoảng cách. Không giống như là nghênh đón chồng, càng giống như là đang đối đãi với đồng nghiệp của chồng mình hơn.
"Căn nhà cũng không tệ lắm, có thời gian tôi sẽ tới."
Lục Bình đi vào trong nhà.
Anh quan sát căn nhà rộng 280 m² này một vòng. Sau khi đi lại một hồi, anh dừng lại ở trước ban công, trông về phía dòng sông Phổ gần trong gang tấc, ôn hòa nói.
"Cô đang tập yoga?" Lục Bình nhìn về phía thảm tập yoga, hỏi.
"Phải.. Phải." Lý Anh cúi đầu, khẩn trương đáp.
Ánh mắt Lục Bình quét qua Lý Anh từ trên xuống dưới, sau khi thấy dáng vẻ và vẻ mặt của đối phương thì lập tức bị thu hút.
“Để tôi kiểm tra một chút."
Thành công không phải là ngẫu nhiên.
Tính mềm dẻo đang dần dần được thể hiện rõ ràng.
"Hô!"
Sau một hồi, Lục Bình ngâm trong bồn tắm, thở ra một hơi thật dài. Anh nhìn về cảnh tượng thành phố nơi xa, cảm giác áp lực trên người đều buông lỏng hơn rất nhiều.
"Lục tiên sinh, cơ thể của ngài có chút căng thẳng." Lý Anh trùm khăn tắm, hơi co chân lại, mười ngón tay tinh tế xoa bóp phần lưng của Lục Bình, nói.
"Còn biết cái này."
"Ừm, gần đây học tập ở trên internet, đợi sang năm mới sẽ đi đăng ký một lớp.” Lý Anh nhẹ giọng nói.
"Sao năm mới lại không trở về nhà."
"Sợ tiên sinh không tìm thấy tôi."
"Tôi cho phép cô trở về nhà một tuần lễ, trên người có còn tiền nữa không?"
"Có, tiên sinh ngài cho tôi 50 triệu, căn nhà này mới có 40.4 triệu."
⚝ ✽ ⚝
Thời gian trôi qua.
Mùng 2 Tết, Lục Bình xách trái cây đến nhà Trương Oánh Oánh bái phỏng. Không phải là anh muốn thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người, mà là cha mẹ đối phương đã đích thân đưa sủi cảo tới vào đêm giao thừa, với tư cách là hậu bối, về tình về lý anh đều phải đáp lại đôi chút gì đó.
Ngày mùng ba tháng giêng.
Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh thỉnh cầu gặp mặt với Lục Bình, đều bị từ chối hết.
Mùng 4 Tết.
Dường như có một tầng mây đen bao phủ khắp Kim Tự Tháp.
Trong văn phòng đối diện bến Thượng Hải, Tiết Hoa Thanh tin tức tương đối linh thông đang lo lắng bất an.
"Lão Đinh."
"Bên phía Yến Kinh, Lý gia hình như đã xảy ra chuyện. Anh nhận được tin tức chưa?"
Tiết Hoa Thanh đứng ở trước cửa sổ sát đất.
Anh nhìn về phía phương xa, mây đen ngưng tụ ở trên không, nói với Đinh Thanh ở trong điện thoại.
Các tầng quyền quý cao nhân đã nhận được tin tức Lý gia xảy ra biến cố từ 29 Tết. Mà Tiết Hoa Thanh và người khác hôm nay mới thấp thoáng biết được gì đó do tình thế dường như không thể đè ép được nữa.
"Hừm, vừa biết được."
Tập đoàn vận tải Trung Hải.
Trong văn phòng.
Đinh Thanh dúi điếu thuốc vào trong gạt tàn, trầm giọng nói:
“Thân thể của Lý lão gia tử hình như đã xảy ra vấn đề vào mấy ngày trước. Hôm nay, chó săn ẩn náu trong bóng tối đã có chút không nhẫn nại được, muốn nhào tới phía trước cắn xé."
"Những đám này chỉ là đám râu ria mà thôi."
"Chó săn chân chính còn đang ẩn náu phía sau, chờ dò xét được kết quả mong muốn, những kẻ săn mồi kia mới thật sự sẽ chen chúc mà lên."
Giọng nói của Tiết Hoa Thanh khàn khàn, nghiêm túc nói.
Anh chỉ là tồn tại ở tầng chót trong vòng Kim Tự Tháp này, bị cuốn vào trong vòng nước xoáy này khiến cho anh cảm thấy sợ hãi và bất an.
"Lục tiên sinh đang bày thái độ, hôm nay mời lần nữa đi." Tiết Hoa Thanh tiếp tục nói.
Đối với Lục Bình mà nói, mấy ngày đầu năm mới này là những ngày cực kỳ an bình và thoải mái. Anh chỉ nghiên cứu tình báo, xem xét kỹ năng diễn xuất và suy ngẫm về tâm lý học.
Anh lại lần nữa từ chối lời mời của Tiết Hoa Thanh và Đinh Thanh.
"Không đúng."
"Xảy ra chuyện gì rồi sao."
Trong căn nhà thuê chung.
Lục Bình cúp điện thoại, lông mày khẽ nhíu, cảm thấy có cái gì đó không đúng. Lúc nãy trọng giọng nói của Tiết Hoa Thanh dường như có ẩn chứa chút bất an, ngữ khí cũng có chút khẩn cấp.
Thời gian dần trôi đến ngày mùng 7 Tết.
Dư luận bắt đầu lan rộng.
Tin tức liên quan đến Lý lão gia tử và chiến công của Lý gia không ngừng bị lật đổ… Phía dưới mưa to gió lớn, Lý gia giống như là một chiếc thuyền nhỏ đang không ngừng lắc lư.
Sống chết mặc bay, những người nắm quyền đều có thể nhìn thấy là có kẻ săn mồi chân chính chuẩn bị xuất thủ.
Sau khi Lục Bình nhận được lời mời thứ ba thì không có từ chối nữa, chỉ định thời gian gặp mặt liền cúp điện thoại.
"Tiết Hoa Thanh và Đinh Thanh đều đang cố gắng tìm hiểu tình huống ở chỗ của mình?"
"Ngay cả Ngô gia đều gọi điện thoại tới!"
"Rốt cuộc là tình huống gì?"
"Mẹ nó!"
"Bọn họ đều nhận định là mình biết rõ chuyện này."
"Ai có thể nói cho mình biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?!"
Lục Bình líu lưỡi.
Trong lòng anh cũng bắt đầu sinh ra cảm xúc bất an.