Chương 171 - Dập Đầu, Nguyện Ra Sức Vì Tiên Sinh!
Mùng tám đầu năm.
Đi làm.
Lục Bình xách túi công văn, chen vào tàu điện ngầm trong giờ cao điểm buổi sáng. Trong khoang tàu, đám nhân viên văn phòng không ngừng ngáp, nhiều người còn chưa đi ra khỏi trạng thái nghỉ phép.
Dường như chỉ sau một đêm các thành phố hàng đầu đã trở lại nhịp sống hối hả trước kỳ nghỉ lễ.
Lần nữa đứng trước ngã tư CBD, Lục Bình cảm nhận được bầu không khí, vẻ mặt ngưng lại, nắm túi công văn hướng về phía tòa nhà.
"A Bình!"
Vừa tới trước tòa nhà.
Trong đám người nhộn nhịp phía sau, giọng nói của Cố Đại Thạch vang lên, Lục Bình cười dừng chân nhìn về phía người đang chạy tới.
Hai người sánh vai, vừa đi vừa ngáp.
"Ngày hôm qua không phải nghỉ từ sớm sao, sao lại không nghỉ ngơi cho tốt?" Lục Bình ôn hòa hỏi.
"Cảm giác như nếu như mình ngủ muộn hơn một chút thì kỳ nghỉ sẽ kéo dài hơn một chút, có chút không nỡ ngủ…" Cố Đại Thạch gãi đầu một cái, cười ngây ngô nói.
"Không nói chuyện này nữa."
Cố Đại Thạch giống như là nhớ ra cái gì đó, ánh mắt lập tức trở nên có tinh thần. Anh đột nhiên ôm lấy cổ Lục Bình, hưng phấn nói: "Nghe nói trong kỳ nghỉ này mối quan hệ giữa cậu và Oánh Oánh tiến triển rất nhanh? Mùng 2 đầu năm đã xách quà đến cửa nhà người ta?"
Lục Bình cũng không có tránh, chỉ trợn tròn mắt.
"Anh Thạch Đầu."
"Anh Bình."
Hai người đi vào đại sảnh, bước vào giữa thang máy, sau lưng bỗng truyền đến tiếng gọi. Đồng nghiệp mới với làn da màu lúa mì, vóc dáng đầy đặn, đeo túi xách đang lên tiếng gọi bọn họ.
Lục Bình và Cố Đại Thạch đồng thời quay đầu, anh nhạy bén chú ý tới sự thay đổi trong cách xưng hô. Ở trong công ty cùng Đại Thạch ba năm, Lục Bình còn chưa bao giờ nghe ai gọi anh Thạch Đầu cả. Hơn nữa, trong nháy mắt vừa nãy, đôi mắt trên gương mặt thật thà của Cố Đại Thạch dường như sắp cười thành cái lỗ.
Trong lòng cảm khái.
Cố Đại Thạch buông lỏng tay ra, dáng người cao lớn có chút nhăn nhó.
Trong công ty, Trương Oánh Oánh đã đến từ sớm, đang ngồi trước bàn làm việc của mình, dọn dẹp sạch sẽ bàn làm việc của mình và của Lục Bình. Thấy ba người xuất hiện ở trước cửa, gò má cô đỏ bừng, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết cũng không che giấu được niềm vui sướng đang tràn ra ngoài, giọng nói như chuông bạc vang lên:
"Anh Bình!"
Sau đó là, "Chào buổi sáng Đại Thạch. Chào buổi sáng Từ Mộng."
Thời gian làm việc ngày thứ nhất, thời tiết trong xanh, không có quá nhiều công việc.
Trước bàn làm việc, Lục Bình nâng chén trà lên uống một hớp.
Anh xem bản tin, cố gắng tìm kiếm đám mây đen trong miệng mấy người Tiết Hoa Thanh. Buổi sáng còn chưa phát hiện ra cái gì, nhưng mà đến buổi chiều rõ ràng hướng gió đã bắt đầu dập dờn!
Rất nhiều group chat, trong khu vực bình luận của các nền tảng lớn, vô số nghị luận xuất hiện mà không có dấu hiệu báo trước nào…
Group chat không ngừng bị khóa!
Các tài khoản cá nhân không ngừng bị khóa!
Hotsearch điên cuồng hạ xuống!
Lục Bình đọc bình luận, ánh mắt như bừng tỉnh. Sau khi tin tức được truyền bá, người có quyền hạn cao nhất của Kim Tự Tháp sẽ biết được đầu tiên, sau đó là cao tầng nắm giữ con đường tin tức, cuối cùng chính là lượng lớn người bình thường như là những con kiến hôi biết chuyện.
"Lý lão gia tử đã… xảy ra chuyện?"
Lục Bình nhớ lại cuộc trò chuyện với Lý lão gia tử cách đây không lâu, giống như ý thức được cái gì đó.
Trong lòng Lục Bình giống như bị núi áp chế, ngay cả tiếng thở dốc đều trở nên nặng nề. Lão gia tử ngã xuống vào lúc này, đối với Lý gia, đối với Xuyên Hòa không thua gì trời sập.
Anh nhìn về phía bầu trời quang đãng, chỉ cảm thấy mây đen áp thành, đứng ngồi không yên.
Trong ngoài tòa nhà, đám chó săn ngồi chực sẵn giống như là nhận được mệnh lệnh, bắt đầu rục rịch, không ngừng lấy phương thức của mình đụng vào Xuyên Hòa.
Tròng mắt Lục Bình trắng đen rõ ràng, anh nhìn chăm chú vào bàn làm việc trước mặt, đồng nghiệp mới Từ Mộng ngồi ở bên cạnh Cố Đại Thạch.
⚝ ✽ ⚝
Chạng vạng tối.
Đưa Trương Oánh Oánh ga tàu, khi đoàn xe đến, cô gái vẫn không có ý định lên xe. Cô chỉ mím môi, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Lục Bình.
Lục Bình mới đầu còn có chút không phản ứng kịp, nhưng rất nhanh, anh liền hiểu ra. Anh khẽ cười rồi ôm cô gái vào trong ngực, nhấc cằm đối phương lên, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ một cái.
Gò má Trương Oánh Oánh đỏ bừng, thỏa mãn đi lên tàu.
Nhìn chăm chú đoàn tàu đi xa, Lục Bình thu liễm lại nụ cười, đồng thời quay người. Anh tháo cặp kính gọng đen xuống, thay đổi thành cặp kính gọng vàng, sau đó hơi vuốt vuốt tóc ra sau một chút, khí chất cả người cũng thay đổi theo.
Ra khỏi ga tàu, anh tìm được một chiếc xe con màu đen trong dòng xe đông đúc.
"Lục tiên sinh."
Sau khi anh ngồi vào trong xe, Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh lần lượt hô.
"Ừm." Lục Bình đáp một tiếng, sau đó nhắm mắt lại.
Trong buồng xe, Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh liếc mắt nhìn nhau một cái, không nói một lời, hòa vào trong dòng xe cộ.
Đầu ngón tay gõ gõ vào phần tay vịn.