Chương 176 - Lục Bình Bóp Cò Súng!
Các người lùi xa một chút."
"Tôi muốn trò chuyện với Triệu tiên sinh."
Yến Kinh.
Trạch viện Lý gia, bởi vì Lý lão gia tử thích khu vườn kiểu Giang Nam nên đã tự mình mời danh gia đến kiến tạo khu vườn này, đặt tên là Lưu Viên. Trong khu vườn trang nhã và an tĩnh, Triệu tiên sinh đẩy Lý lão gia tử đi vào sảnh tiếp khách, phía sau bọn họ chính là người Lý gia và quan chức cấp cao đi theo Triệu tiên sinh tới đây.
Trong lúc thưởng thức cảnh vườn, giọng nói khàn khàn của Lý lão gia tử đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, Lý Trọng Ngôn, Lý Ngọc Trân và mấy người Lý gia liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ nghiêm túc đáp một tiếng, lui trở về ngoài nhà.
"Các người cũng qua đó đi." Vẻ mặt Triệu tiên sinh nho nhã ôn hòa, cười nói.
Không lâu sau, trong sảnh tiếp khách chỉ còn lại hai người bọn họ. Bọn họ đứng ở trước cửa sổ, nhìn ra hòn non bộ và đình ven sông.
"Triệu tiên sinh." Giọng nói khàn khàn của Lý lão gia tử vang lên.
"Tôi không còn sống được bao lâu nữa."
"Lão đội trưởng, cứ dưỡng thân thể cho tốt, ngài còn có thể sống thêm rất lâu." Giọng điệu của Triệu tiên sinh không hề thay đổi, ôn hòa đáp.
Dứt tiếng, hai người đứng ở trên đỉnh Kim Tự Tháp chợt lâm vào một khoảng tĩnh mịch. Qua rất lâu, Triệu tiên sinh thu ánh mắt đang trông về phía xa lại, sau đó tỉ mỉ quan sát lão gia tử trước mặt, loáng thoáng nhớ lại vinh quang ngày xưa:
"Lão đội trưởng, ngài đúng thật là đã già rồi. Còn nhớ rõ, 40 năm trước ngài uy trấn một phương, ánh mắt nhìn về phía nào đều không có người dám không theo."
Dưới làn da khô quắt.
Mạch máu trong thân thể.
Các cơ quan mục nát và già yếu được dịch thuốc kích thích chút sức sống cuối cùng. Hiệu quả của nó bùng nổ rất nhanh, nhưng rút ra cũng vô cùng mãnh liệt. Trước xe lăn, Lý lão gia tử có thể cảm nhận được sức sống thân thể mình đang nhanh chóng cạn kiệt. Đây là một loại cảm giác vô cùng thống khổ, như đang vật lộn giữa sự sống và cái chết.
Bàn tay nắm quải trượng hơi dùng sức, Lý lão gia tử hơi cúi đầu, nghe lời nói của Triệu tiên sinh thì cũng lâm vào trong hồi ức.
"Triệu tiên sinh, tôi…"
Đợi Triệu tiên sinh không nói nữa, đôi môi trắng bệch của Lý lão gia tử khẽ run, giống như có chút khó có thể mở miệng, nhưng ông vẫn muốn nói.
Ông còn chưa nói xong.
"Lão đội trưởng."
"Con cháu tự có phúc của con cháu, ngài cần gì phải khổ như vậy chứ?"
Triệu tiên sinh giống như là đã đoán được lời nói của lão gia tử, nâng cao giọng. Ông nhìn về phía phương xa, ôn hòa nói.
Lý lão gia tử nghe vậy thì không có nói nữa: "Thôi vậy! Thôi vậy!"
"Tôi đã từng nói với ngài —— tôi muốn quét sạch non sông này! Đặt ra những quy tắc mới, cho dù là đại gia tộc thế gia, cho dù là tổ chức bên trong thế giới, đều không thể hỗn loạn như vậy nữa."
Triệu tiên sinh đột nhiên nói.
Lý lão gia tử mở mắt ra, cố hết sức ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông trung niên bên cạnh. Trước đây, lúc Triệu tiên sinh còn trẻ, ông đã từng hỏi thăm chí hướng của đối phương, đối phương cũng đã từng nói như vậy. Nhưng lúc đó đối phương nói như vậy chỉ có thể coi là tuổi trẻ nhiệt huyết, nhưng bây giờ, dựa vào thân phận của đối phương mà vẫn nói những lời này, phân lượng trong lời nói không cần nói cũng biết…
"Khụ…! Khụ…!"
"Hô!"
Lý lão gia tử ho khan kịch liệt, ông đột nhiên muốn cười, sau đó liền phá lên cười, cười đến chảy cả nước mắt. Thân thể ông vốn đang rất kém, cười, ho khan, thở dốc đều trở nên gian nan thống khổ. Triệu tiên sinh cũng nở nụ cười, cười ra tiếng.
"Tiểu Triệu, nếu như làm được, nhớ đốt cho tôi xem thế giới mới kia một chút."
"Được."
⚝ ✽ ⚝
"Đến đây thôi."
Xe con màu đen dừng lại ở Đông Thành, bên ngoài tiểu khu cũ ký.
Lục Bình trầm giọng nói ra.
Nói xong, anh đối diện với hai tầm mắt trong kính chiếu hậu, khẽ gật đầu với bọn họ, sau đó đẩy cửa ra.
"Ài… Xin lỗi! Xin lỗi! Quên cầm túi công văn rồi." Mới đi được mấy bước, Lục tiên sinh đã quay trở lại, giọng nói mang theo ý cười, giống như là đang xin lỗi tài xế.
Anh cầm túi, đi vào tiểu khu.
Trong quá trình, anh thuận thế tháo cặp kính gọng vàng xuống, sau đó thay bằng cặp kính gọng đen, hệt như những nhân viên văn phòng vừa tan làm, hòa mình vào những khu nhà ở cũ nát.
"Đi thôi." Tiết Hoa Thanh nhắc nhở.
Đinh Thanh thu hồi tầm mắt, đạp chân ga. Xe của bọn họ cho dù là như thế nào thì đều không thể dừng ở đây quá lâu.
"Cho tôi điếu thuốc." Lái được một lúc, trong lúc dừng xe chờ đèn đỏ, Đinh Thanh đột nhiên nói.
"Chết tiệt!"
Lục Bình đi ở trong tiểu khu, anh hít thở sâu, trái tim đập rất nhanh. Anh không ngừng mắng, dùng loại phương thức này để phát tiết áp lực nơi đáy lòng. Anh không ngừng nhớ lại những lời mình đã nói ở trong quán trà và hàm ý phía sau lời nói của Ngô gia Hồng Lâu.
Bước vào hành lang mờ mịt, dừng lại ở giữa tầng hai và tầng ba.
Dáng vẻ, giọng điệu, mỗi một câu nói đều đang điên cuồng hiện lên trong đầu Lục Bình. Tay trái bắt lấy lan can rỉ sắt lạnh lẽo, vẻ mặt dữ tợn:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Triệu tiên sinh tới thăm Lý gia, sao mọi chuyện lại vẫn ổn?"
⚝ ✽ ⚝