← Quay lại trang sách

Chương 177 - Kỹ Năng Diễn Xuất Bậc Thầy Lục Bình!

Mọi người đều cho rằng mình cái gì cũng biết! Đều cho rằng mình nắm giữ mạng lưới tình báo khủng bố nhất! Nhưng mà mình con mẹ nó… mình con mẹ nó biết cái đếch gì chứ! Biết cái đếch gì!"

Mới vừa trút ra chút tâm tình, dưới tầng đã truyền đến động tĩnh.

Lục Bình thu hồi cảm xúc, mặt không biểu tình, nắm chặt túi công văn, hai bước làm một hướng về phía nhà thuê chung, đẩy cửa ra.

Sau khi đóng cửa lại, anh đứng dựa mình vào cửa an ninh.

Gian phòng yên tĩnh, bạn thuê chung nhà chị Mẫn Đan còn chưa trở về. Lục Bình hít thở sâu… Khả năng chịu đựng áp lực của anh đã càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, chút thời gian phát tiết ngắn ngủi ở trong hành lang đã khiến cho anh cảm thấy tốt hơn nhiều. Nói thật, nếu như anh không có tố chất này, anh sẽ không thể đi được đến ngày hôm nay. Chỉ một buổi tối, dưới tình huống chỉ nắm giữ tin tức mơ hồ, anh đã dám cược tính mệnh! Dám lợi dụng sự bổ não của đối phương mà khiêu vũ ở trên mũi đao! Ai có thể làm được?

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình bật đèn, yên lặng thay dép.

Sau khi kiểm tra sợi tóc ở trước cửa phòng ngủ, anh đi vào căn phòng, lấy một chiếc hộp giày từ phía trên tủ quần áo xuống. Anh ông lấy hộp đựng giày trở lại phòng khách, ngồi ở trước ghế sofa.

"Hô!"

"Một lần nữa…"

Lục Bình hít thở sâu một hơi, mở hộp đựng giày ra, bên trong hộp là khẩu súng mà anh mang về từ bên trong đống súng ống võ trang bên kia, khẩu súng lục P226 bán tự động.

Đầu ngón tay đụng vào kim loại lạnh lão.

Giống như là khẩu súng này có thể mang đến cảm giác an toàn đã lâu không thấy cho Lục Bình. Lúc đang chuẩn bị bắt đầu, Lục Bình chợt dừng lại. Anh lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm video hướng dẫn, sau khi ấn vào thì để điện thoại xuống bên cạnh.

Anh trải các bộ phận của khẩu súng ở trước mặt.

Ấn xuống nút tính giờ.

"Bắt đầu." Lục Bình thấp giọng tự nói.

Có lẽ do độ thuần thục còn chưa đủ, hoặc là thiên phú trên phương diện súng ống của Lục Bình quả thực không cao. Cho dù đã luyện tập từ mùng 2 Tết đến mùng 8 Tết, nhưng Lục Bình vẫn lắp ráp có chút vụng về, thậm chí có lần còn lắp sai linh kiện.

Cuối cùng, anh gắn ống giảm thanh vào, chỉ nghe [ két ——] một tiếng, nạp đạn, lên nòng.

"Mẹ nó! 5 phút 30 giây! Đủ cho mình chết một trăm lần rồi!" Lục Bình liếc nhìn thời gian, mắng.

Đáy lòng của anh cảm thấy áp lực rất lớn.

Anh có thể cảm nhận được, một đám mây đen khổng lồ đang ấp ủ và sắp sửa bao phủ tất cả. Ánh mắt anh trở nên hung tàn, ngọn lửa trong lòng lại bùng lên. Lục Bình đột nhiên nâng súng lên, hướng về phía bức tường trong phòng khách, bóp cò với TV!

[ Phanh ——]

Tiếng súng đã được giảm thanh nổ vang ở trong phòng.

Màn hình TV vỡ vụn, vách tường nạm từng viên đạn màu cam, bóng đèn bị đập vỡ.

Bấc đèn đung đưa, còn đang lóe lên ánh sáng nhàn nhạt. Ánh sáng chiếu xuống người đàn ông âm tình bất định đang ngồi ở trên ghế sofa.

Phanh!

Trong căn nhà thuê chung yên tĩnh.

Cửa chống trộm đột nhiên bị gõ vang.

Trước ghế sofa, dưới ánh đèn màu da cam, Lục Bình đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước cửa. Vẻ mặt anh không cảm xúc, trong con ngươi hiện ra tia sáng nguy hiểm. Bàn tay buông thõng ở bên đầu gối vẫn đang nắm chặt khẩu súng lục màu đen, họng súng đen ngòm đang tỏa ra hơi nóng khó mà nhận thấy ở trong đêm đông.

"Đêm hôm khuya khoắt, cãi nhau thì đi ra ngoài mà cãi!" Ngoài cửa, người đàn ông trung niên lên tiếng mắng.

Lục Bình im lặng đứng dậy, đang định đi tới trước cửa thì trước cửa chống trộm đột nhiên vang lên tiếng bước chân, người đã đi xa.

Lục Bình vẫn đi tới phía trước cửa, nghiêng người vén mắt mèo lên, quan sát tình hình bên ngoài, khung cảnh hành lang mờ mịt hiện lên trong tầm mắt. Nhìn chăm chú trong chốc lát, Lục Bình thở phào một hơi thật dài.

Anh dựa lưng vào cửa chống trộm, lý tính cuối cùng cũng đã trở lại. Anh nhìn thoáng qua khẩu P266 trong tay, lại ngẩng đầu nhìn về phía phòng khách nhìn mà giật mình.

"Mẹ nó."

"Ban nãy phát tiết sảng khoái, hiện tại phải thu dọn tàn cuộc."

Lục Bình mắng một tiếng.

Anh cũng không oán trách gì cả, ít nhất thì lần này đã khiến anh trút hết được toàn bộ áp lực ra ngoài.

Nói làm liền làm. Anh treo áo khoác lên phía sau cửa, vén ống tay áo lên… Đầu tiên, anh cẩn thận ôm lấy chiếc TV treo ở trước tường lên, nhìn chăm chú vào viên đạn xuyên thấu màn hình, sau đó tìm bao tay và tua vít, đập nát toàn bộ phần thủy tinh còn sót lại, lấy viên đạn ở trong tường ra rồi phá hủy toàn bộ vị trí có dấu đạn.

Bên trong màn đêm yên tĩnh.

Lục Bình cẩn thận xử lý vết tích, bỏ tất cả mảnh vỡ vào trong hộp giấy. Anh đứng ở trước vách tường, nhìn về phía từng dấu đạn.

"Treo tạm một chút đồ trang trí trước vậy."

Trong lúc anh còn đang suy nghĩ.

[ Ong ong ——]

Trước khay trà, màn hình điện thoại di động chợt sáng lên, sau đó rung lên.

Bạn gái Trương Oánh Oánh gửi tin nhắn tới:

[ Anh đang làm gì vậy? Đáng yêu. Jpg, Chớp mắt. jpg]

[ Vừa tắm xong. ]

Lục Bình đáp lại.

Trò chuyện một lúc lâu, Lục Bình gõ một câu ‘chúc ngủ ngon’, đang định chuẩn bị gửi đi thì đầu ngón tay chợt dừng lại. Ánh sáng lạnh lẽo tản ra từ màn hình chiếu vào gương mặt của anh, anh hơi ngẫm nghĩ một chút, sau đó nhắn thêm mấy chữ nữa rồi mới gửi đi.

[ Ngủ ngon, bảo bối. ]