← Quay lại trang sách

Chương 178 - Tôi Có Chuyện Muốn Nói

Trong căn phòng của cô gái, đèn đã tắt.

Cô gái cuộn mình ở trong chăn mở to hai mắt, gương mặt đỏ ửng, chợt cười cong mắt. Cô cầm điện thoại di động lăn lộn mấy vòng trong chăn, sau đó mới vui vẻ đáp lại:

[ Hì hì! Ngủ ngon, ngày mai gặp ]

Cô gái bình thường này vĩnh viễn sẽ không biết được, người yêu của cô mấy phút trước còn cầm súng tùy ý phát tiết tâm trạng.

⚝ ✽ ⚝

"Hô!"

"Cuối cùng đã thu dọn xong."

Đêm khuya.

Lục Bình ôm lấy thùng giấy, đi vứt ở trong một thùng rác xa xa. Anh thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía đèn đường cách đó không xa, hai tay cắm ở bên trong túi áo, đi về.

"Đúng lúc có thể mượn lực chấn nhiếp của vòng xoáy lần này để sắp xếp lại bố cục này."

Trong phòng ngủ chật hẹp.

Lục Bình bày tình báo về Triệu Chính Khiếu, Ngô Thì Chương Hồng Lâu và phần tình báo cơ mật màu vàng thứ ba ở trước mặt. Anh khép đôi mắt lại, đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Một lúc sau, anh mở mắt ra, ánh mắt trở nên quả quyết.

Lục Bình quyết định đánh cược.

Những đặc điểm vốn dĩ không rõ ràng trong thân phận nhân viên bình thường của anh đang càng ngày càng trở nên rõ ràng. Lúc anh gặp phải chuyện không còn đường lui thì thường sẽ có khả năng đưa ra quyết định vượt xa người bình thường. Lúc nên cố gắng chống đỡ, Lục Bình có thể cắn nát hàm răng để chống đỡ. Nhưng lúc có thể buông lỏng, anh sẽ phát tiết tâm tình gấp bội.

Trong bóng đêm khó bề phân biệt, cảm giác gấp gáp khổng lồ khiến cho Lục Bình nín thở điên cuồng chạy về phía trước.

Lục Bình hiểu rõ, ngày mà Lý lão gia tử chết đi chính là ngày đặt dấu chấm hết đối với mình và Lý gia.

Thời gian trôi qua.

Ngày thứ hai.

Sáng sớm cuối đông vẫn còn có chút lạnh.

Trên tàu điện ngầm chật chội.

Trong tiếng huyên náo, trong mùi hương của đủ loại đồ ăn sáng, tất cả những thứ này khiến cho Lục Bình vốn đang cảm thấy thống khổ chết lặng bỗng cảm thấy có cảm giác chân thật cực lớn.

Lục Bình chen ở trong góc, tay kéo tai nghe. Ánh mắt của anh quét qua đám nhân viên văn phòng đông nghịt ở bốn phía, trên mặt lộ ra một nụ cười.

Anh đeo tai nghe lên.

Trong màn hình đang phát một chương trình về diễn xuất do một giáo sư tại học viện điện ảnh Yến Kinh giảng dạy mà Lục Bình tìm được trong khoảng thời gian gần đây.

Lục Bình chưa từng buông lỏng trên con đường học tập kỹ năng diễn xuất này.

Thậm chí, anh còn cảm thấy mình tiến bộ càng lúc càng nhanh, nếu như có thể dùng trị số để đánh giá, anh sẽ định ra một tiêu chuẩn cho mình như sau:

[ Diễn xuất: Sơ cấp ]

[ Chuyên môn diễn xuất: lão đại hắc đạo: Trung cấp ( dưới một số trạng thái cảm xúc nhất định có thể đạt đến cao cấp)]

[ Đánh giá: Là người có kỹ năng diễn xuất tuyệt vời! Càng đi càng xa trên con đường diễn xuất đặc biệt, đề nghị nên tìm ra và sửa chữa những thiếu sót để phát triển toàn diện hơn! ]

Văn hóa Ngô Minh.

Buổi sáng.

Điều hòa không khí và lò sưởi vẫn luôn được mở hết công suất, bầu không khí trong văn phòng có chút uể oải. Lục Bình ngáp một cái, đặt điện thoại di động ở trước bàn.

Đầu anh có chút căng và đâu, có lẽ là do tiếp thu quá nhiều tri thức.

"Tích góp hơi nhiều nghi hoặc." Lục Bình cầm ly giữ nhiệt lên, nhấp một hớp, thở dài nói.

"Nếu như có thời gian thì nhất định phải tới học viện nghệ thuật Trung Hải bái phỏng một số giáo sư một chút mới được. Ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi, chỉ là đến lúc đó cần chuẩn bị một chút."

Lục Bình, đánh giá thấp.

Anh áp xuống suy nghĩ của mình, cầm điện thoại di động lên, tìm kiếm một số kiểu TV ở trên app, sau đó đặt mua một chiếc có kích cỡ lớn hơn, trả tiền rồi dặn là giao hàng chậm một chút.

"Mọi người dừng công việc trên tay một chút."

"Tôi có chuyện muốn nói." Đúng lúc này, trưởng phòng Đàm Hồng mặc đồ công sở, đi vào bên trong văn phòng. Cô gõ gõ cái bàn, trầm giọng nói.

Lục Bình và bạn gái Trương Oánh Oánh nhìn nhau một cái, đồng thời nhìn về phía trưởng phòng. Trưởng phòng trung niên này luôn là người cẩn thận tỉ mỉ, giống như giáo viên chủ nhiệm thời cấp ba, nhưng lại rất hiểu nhân tình, làm người không tệ.

"Cố Đại Thạch."

Đàm Hồng nói vài câu sáo rỗng, sau đó chợt nhìn về phía Cố Đại Thạch ở trong góc, sau đó lên tiếng gọi.

"Hạng mục Xuyên Hòa năm ngoái do anh dẫn đầu, hoàn thành rất tốt, trưởng phòng tầng đã khen ngợi hạng mục này rất nhiều lần. Hiện tại, công ty thăng cho anh một cấp, sau này anh chính là người dẫn đầu của tổ hạng mục này."

Đàm Hồng tiếp tục nói.

Cố Đại Thạch mở to hai mắt, trên gương mặt thật thà lộ ra vẻ mừng rỡ, cảm thấy không nên biểu hiện quá rõ ràng nên đã lập tức thu lại cảm xúc.

Bên trong văn phòng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Lục Bình cười nhìn chăm chú về phía Cố Đại Thạch, vỗ tay cho anh. Bên cạnh anh Trương Oánh Oánh cũng vô cùng vui vẻ, vỗ tay to nhất.

Không biết sau này sẽ như thế nào, nhưng mà ít nhất thì hiện tại Lục Bình đã nhận được sự phản hồi của đồng nghiệp bên cạnh mình.