Chương 179 - Lục Bình Kiên Trì Khiển Trách Đến Cùng!
Sắc trời bắt đầu tối.
Đến gần giờ tan làm.
Lục Bình nhìn về phía đồng nghiệp mới Từ Mộng, sau đó nói với bạn gái Trương Oánh Oánh một tiếng “Đi nhà vệ sinh. "
Vào lúc anh đang định hướng về phía nhà vệ sinh, Cố Đại Thạch phía sau đột nhiên dùng sức vỗ lưng anh: "A Bình! Cậu thế mà không gọi tôi?"
"…" Lục Bình trầm mặc.
Anh đang chuẩn bị tranh thủ thời gian để gọi điện thoại cho Triệu Chính Khiếu, Ngô Thì Chương, và nhân vật nòng cốt bên trong tình báo thứ ba.
Anh không có nói gì nhiều, chỉ là đứng dậy rồi đi về phía nhà vệ sinh.
Anh sánh vai cùng Cố Đại Thạch, đứng ở phía trước bồn cầu.
"Thoải mái!" Cố Đại Thạch rùng mình, híp mắt lại.
"Lão gia."
"Triệu Chính Khiếu đến Hồng Lâu rồi."
Trung Hải.
Trong trang viên của Cao gia.
Một người đàn ông trung niên đang ngồi dựa vào ghế sofa đọc một cuốn sách thật dày, sau khi quản gia nhận được tin tức thì vội vã đi vào, ghé vào bên tai người đàn ông trung niên, nhỏ giọng nói.
"Ừm."
"Đã điều ra rõ thế lực liên quan phía sau cổ phần Hoa Minh và ngành mỏ Trí Hưng hay chưa?" Người đàn ông trung niên khép sách lại, tháo cặp kính trước sống mũi xuống, trầm giọng nói.
"Đã tra rõ."
"Đây là danh sách và tài liệu cụ thể."
Người đàn ông trung niên nhận lấy văn kiện, chỉ lật một cái, đã đặt ở trong tay. Ông dùng đầu ngón tay gõ nhẹ tập văn kiện, gương mặt uy nghiêm không biết đang suy nghĩ gì. Ông đột nhiên nhìn về phía quản gia không chớp mắt:
"Lão Hà. Ông nói xem, lần thiếu hụt này của Cao gia nên bổ sung từ chỗ nào đây. Mấy ngày nay, các tộc trưởng đều đang trách móc tôi, nói tôi không chiếu cố tốt cho gia tộc." Người đàn ông trung niên híp mắt lại, chậm rãi nói.
Trước mặt ông, lão quản gia khom người hơi cúi thấp đầu, không hề nói gì cả.
Vọng tộc Cao gia cắm rễ ở Sa Châu, Trung Hải, vẫn còn kế tục lễ chế tông tộc đến từ thời phong kiến, tộc trưởng sẽ quản lý nội bộ gia tộc và đảm nhiệm các hạng mục công việc. Ngoài dòng chính này ra, còn có 7 dòng phụ…
….
Bóng đêm càng ngày càng sâu.
Hồng Lâu.
Bầu không khí trong phòng tiếp khách dần trở nên ôn hòa, không còn nặng nề như lúc mới bắt đầu.
Mấy người chỉ là tùy ý tán gẫu đôi câu mà thôi.
Bốn người trong phòng, ngoại trừ Lục Bình ra, bất kể là Ngô Thì Chương hay là Triệu Chính Khiếu hoặc là Nhậm Xuyên Nam đều là kẻ tinh ranh. Nếu như người bình thường ngồi ở trước mặt bọn họ, cặp mặt kia của bọn họ chỉ cần nhìn qua một chút thôi đã có thể biết được rất nhiều thông tin rồi. Mục đích chung của bọn họ chính là làm cho cuộc trò chuyện trở nên dễ chịu, thoải mái và tự nhiên.
"Ha ha ha!" Sắc mặt Ngô gia hồng hào, cười vang.
"Đương nhiên là thật rồi, tôi và lão Lưu là bạn tốt, đối phương mỗi năm đều sẽ đến nơi này của tôi ở lại mấy ngày. Mấy ngày trước, sau khi chuyện được lan truyền trên các phương tiện truyền thông Hồng Kông, tôi còn đặc biệt gọi điện thoại đến hỏi thăm"
"Lão Lưu chính miệng nói với tôi, hôm đó, ông ta và Quan Thiên Hậu kia chơi trò chơi. Cuối cùng lấy đi hai quả bóng golf, mỗi quả trị giá 50 triệu, tổng cộng 100 triệu." Ngô gia giơ hai ngón tay lên.
Tại vị trí đầu tiên của bàn trà, Lục Bình nở nụ cười nhạt, nghe nói chuyện này đã được bàn tán sôi nổi ở trên mạng từ đêm 30 Tết, trước mắt hiện lên dáng vẻ xinh đẹp của Quan Thiên Hậu, trong lòng cảm khái.
Còn đang suy nghĩ, ánh mắt Lục Bình chợt khẽ động. Anh chuyển sự chú ý về phía nội tâm của mình. Anh phát hiện, mình dường như đang sinh ra cảm giác ưu việt bởi vì đang cùng Ngô Thì Chương, Triệu Chính Khiếu và người khác tán gẫu về những chuyện thú vị trong giới. Đây là điều mà người bình thường không thể nào trải qua được.
"Ài!"
"Thân phận vốn có luôn mang theo tai hại, mình phải thường xuyên chú ý, cũng cần khắc chế loại tâm tư khó có thể phát hiện này."
⚝ ✽ ⚝
"Các người đoán xem tin tức đã được truyền đi như thế nào? Đêm đó, Quan Thiên Hậu kia tiến vào bệnh viện, một bác sĩ trong bệnh viện bán tin tức cho báo lá cải." Ngô gia cười nói.
Nụ cười trên gương mặt Lục Bình dần trở nên nhạt đi. Anh vừa thay đổi như vậy, bầu không khí phía trước bàn trà cũng dần dần trở nên nghiêm túc. Ngô gia Hồng Lâu, ông trùm tài chính Triệu gia Triệu Chính Khiếu, và Nhậm Xuyên Nam đều lập tức nhìn chăm chú về phía Lục Bình.
"Tôi hôm nay sắp xếp như này, là vì ba vị, cũng là vì mình." Lục Bình đảo mắt qua một chút, cuối cùng cân nhắc từ ngữ, dùng câu nói đã được chuẩn bị trước để mở màn.
Anh vừa dứt lời, trong tầm mắt, phản ứng của ba người Ngô gia liền khác nhau. Trên gương mặt của Ngô Thì Chương vẫn là nụ cười như trước đó, không nhìn ra chút thái độ này. Triệu Chính Khiếu, Nhậm Xuyên Nam gần như là giống nhau, bọn họ đều sẽ không thể hiện cảm xúc của mình ra trước mặt người bên ngoài.