Chương 184 - Lục Bình Tôi Chỉ Là Một Nhân Viên Bình Thường, Ông Lại Nhờ Tôi Giúp Đỡ?!
Đầu đoàn xe, thiết bị chắn gió bằng kính phía trước vị trí tài xế của chiếc Mercedes lập tức xuất hiện một lỗ thủng. Viên đạn xuyên qua lỗ thủng bắn vào mi tâm của tài xế trung niên, máu tươi lập tức tuôn trào.
Chiếc xe tải bên cạnh lập tức va vào.
Chiếc xe kia như ngựa hoang mất cương, đụng vào bên trái hàng rào phòng vệ, buồng xe quay cuồng phát ra tiếng vang kịch liệt. Lại là một tiếng súng vang lên, một viên đạn không biết bắn ra từ nơi nào xuyên qua bình xăng, ánh lửa mãnh liệt bắn tung tóe lên trời, chiếu sáng một nửa bầu trời.
⚝ ✽ ⚝
"Mẹ kiếp!"
"Kẻ điên! Đây đều là một đám kẻ điên!"
Phía bên kia cầu.
Lục Bình quan sát một màn này, đầu óc như tê dại, cánh tay không ngừng nổi da gà. Đây là lần đầu tiên anh trực quan cảm nhận được sự không kiêng kị gì cả đến từ tầng lớp quyền quý của Kim Tự Tháp.
Phanh!
Trái tim đập kịch liệt như trống chùy.
"Rốt cuộc là ai? Vọng tộc Cao gia? Là kẻ thù của Triệu Chính Khiếu hay là kẻ khác…"
"Mình vừa mới bố cục mọi thứ xong."
"Nếu như Triệu Chính Khiếu chết rồi, Ngô gia Hồng Lâu hoặc là Nhậm Xuyên Nam đều nhất định sẽ đổi ý. Ít nhất, ít nhất mình phải duy trì được an toàn của những người hợp tác! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mình nào có cái năng lực này?"
Lục Bình nuốt ngụm nước miếng, trong đầu điên cuồng suy nghĩ, nếu như Triệu Chính Khiếu chết thì mình nên ứng phó như thế nào! Hoặc là, có thể có biện pháp gì để nhúng tay bảo vệ Triệu Chính Khiếu hay không!
[ Tút ——]
Trong buồng xe.
Triệu Chính Khiếu vịn tay vào ghế để ổn định thân thể, ông đang suy nghĩ biện pháp, lúc này tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Ông lập tức móc ra, nhìn về phía cái tên hiện lên kia.
Đôi môi hơi run run, sâu trong ánh mắt lộ ra sự tức giận đè nén và… sợ hãi!
"Cao…"
"Cao gia!"
"Vì sao? Mình tự hỏi chưa từng có lỗi với Cao gia! Tại sao!"
Ánh sáng màu đỏ ánh vào gương mặt Triệu Chính Khiếu, hốc mắt ông như nứt nẻ, cao giọng hô.
"Tiên sinh!"
Trong màn đêm.
Trên cầu vượt.
Tron chiếc xe con màu đen, tài xế Hồng Lâu cũng chú ý tới chiến trận bên dưới cầu. Lúc nãy ánh lửa màu đỏ kia thậm chí còn chiếu sáng gương mặt của anh. Vẻ mặt anh bình tĩnh, đôi mắt lập tức trở nên cảnh giác, con ngươi sắc bén dò xét mà đêm bốn phía. Sau khi xác định xe của mình an toàn, anh nhìn về Lục Bình qua kính chiếu hậu, trầm giọng kêu một tiếng.
"Hô!"
Tiếng gọi đột ngột này lập tức thức tỉnh Lục Bình từ trong bối rối.
Anh đè nén tâm trạng, giữa gương mặt lộ ra vẻ băng lãnh, hít một hơi dài, đối diện với ánh mắt của tài xế.
"Duy trì tốc độ xe, không cần đi quản." Lục Bình trầm giọng nói.
"Vâng!" Tài xế trung niên đáp lại.
Lục Bình đưa mắt nhìn về phía trận giao chiến càng ngày càng khốc liệt ở bên ngoài, sau đó lại nhìn về phía đường xe ban đêm. Anh trông thấy có một số chiếc xe đi ngang qua xe, bọn họ đều đạp mạnh chân ga, sợ bị cuốn vào vòng xoáy không thuộc về người bình thường này. Tương tự, phía sau những tấm cửa kính kia còn có những gương mặt kinh hãi nhìn chằm chằm, bọn họ lặng lẽ giơ điện thoại lên, nhưng video vừa mới đăng lên đã bị xóa bỏ, ngoài ra toàn bộ tài khoản và nguồn video đều được dọn dẹp sạch sẽ.
Phía sau những chiếc điện thoại kia, mọi người đều giật mình vì tin tức này, bị sợ hãi bao phủ.
"Giao lộ bị phong tỏa sao?" Lục Bình chú ý tới dòng xe thưa thớt phía sau, thậm chí là không có, thì thầm tự nói.
Đúng lúc này.
[ Keng keng keng ——]
Tiếng chuông điện thoại chói tai chợt vang lên, khiến cho trái tim Lục Bình bỗng nhiên đập mạnh. Anh cứng ngắc mở màn hình ra, trông thấy là dãy số của Triệu Chính Khiếu.
⚝ ✽ ⚝
"Ông gọi cho tôi làm cái gì?! Tôi con mẹ nó chỉ là một nhân viên công ty lương tháng mấy chục ngàn tệ mà thôi!"
Lục Bình cảm thấy bực mình.
Tách!
Đạn không ngừng găm vào phía trước chiếc xe mà Triệu Chính Khiếu đang ngồi. Tiếng vang nặng nề, giống như là hạt mưa dày đặc mà điên cuồng… Chiếc xe này của Triệu Chính Khiếu được chế tác riêng từ nước ngoài, chức năng phòng đạn không kém gì những chiếc xe chiến đấu hàng đầu của Mỹ.
Triệu Chính Khiếu cầm điện thoại.
Ông phát tiết bằng lời nói, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh, ngước mắt lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Đoàn xe của ông đã hoàn toàn bị áp chế lại, bốn phía đều bị xe tải bao vây. Trong đội xe, đội ngũ an ninh cố gắng hạ cửa sổ xe xuống, đưa họng súng đen ngòm về phía ngoài xe… Đồng thời, trong một chiếc xe vận tải, tài xế đầu trọc hung hãn mặc áo cộc lộ ra nụ cười dữ tợn, tay lái dồn sức đánh, va chạm về phía xe con dưới tiếng cười hưng phấn.
⚝ ✽ ⚝
"Chính Khiếu à."
Trung Hải, trang viên Cao gia.
Người đàn ông cổ hủ lại đeo mắt kính lên lần nữa, ông ta ngồi trên ghế sofa trước sổ, hai chân bắt chéo, quan sát đống tài liệu mà quản gia đưa tới.
Ông ta ôn hòa nói: "Thành tựu và công lao mấy năm nay của cậu tôi đều nhìn ở trong mắt."
"Tôi rất kiêu ngạo, rất tự hào khi cậu có thể đi đến vị trí ngày hôm nay. Triệu gia nắm giữ hàng chục tỷ tài chính của Trung Hải, phong quang đến mức nào, điều này cũng chứng minh năm đó tôi đã không có nhìn lầm." Người đàn ông trung niên cổ hủ tiếp tục nói.