Chương 185 - Có Nhận Không?
Nhưng cậu ngàn vạn lần không nên có hành vi ăn cây táo rào cây sung. Tôi có thể đưa cậu tới vị trí này, đương nhiên cũng có thể kéo cậu xuống."
"Được rồi, gọi cuộc điện thoại này cho cậu cũng không phải là vì muốn nghe cậu giải thích, là vì thừa nhận sự cống hiến mấy năm nay của cậu đối với Triệu gia. Như vậy đi, tôi có chút mệt mỏi rồi."
Cho dù đến tận lúc này, người đứng đầu danh gia vọng tộc Cao gia vẫn không thể xác định được liệu trong chuyện lần này phải chăng có dấu chân của Triệu Chính Khiếu hay không.
Nhưng ông ta cũng không thèm để ý, ông ta không phải quan tòa, làm việc còn cần chứng cứ hoàn chỉnh.
Nói xong, ông ta cúp điện thoại. Người đàn ông trung niên đặt điện thoại ở trước mặt, rút ra một quyển sách, tỉ mỉ đọc. Ánh đèn dịu dàng bao vây quanh người của ông ta.
⚝ ✽ ⚝
[ Tút —!Tút —!Tút —! ]
Trong điện thoại di động truyền đến tiếng báo bận.
Triệu Chính Khiếu nắm điện thoại di động, hốc mắt nứt nẻ, muốn ném điện thoại di động ra ngoài. Ông há miệng thở hổn hển, khắc chế những cảm xúc đang trào dâng. Thân thể của ông lại lần nữa lao về phía trước, sau khi cuộc điện thoại kia chấm dứt, những chiếc xe tải bốn phía giống như là nhận được tín hiệu, giống như là dã thú, lại càng tùy ý va chạm.
"Triệu đổng!" Chỗ ngồi tài xế, giọng điệu của tài xế trung niên trở nên ngưng trọng, đột nhiên gọi một tiếng.
Triệu Chính Khiếu ngẩng đầu, trông thấy phía trước con đường chính là dòng sông Phổ lấp ló trong màn đêm. Ánh mắt ông ngưng lại, nhất thời hiểu rõ ý đồ của đối phương. Ông đã bỏ ra hàng chục triệu để cải tiến chiếc xe này, hoàn toàn có thể chống đỡ được những trận đấu súng bình thường để kịp thu hút ánh mắt của các đại lão. Nhưng bây giờ, đội ngũ của Cao gia rõ ràng là dự định để cho xe của ông rơi xuống dòng sông lớn kia.
"Tôi biết rồi."
Triệu Chính Khiếu nhắm mắt rồi lại mở ra, ông biết rõ mình thực sự có khả năng phải chết.
Suy nghĩ trong đầu lưu chuyển, trên điện thoại di động, dãy số của Lục tiên sinh được nhấn ra. Trong khoảng thời gian này, ông chỉ cảm thấy đường sống duy nhất của mình nằm ở chỗ Lục tiên sinh thần bí kia.
[ Tút ——]
Điện thoại đang được kết nối.
Có nhận không?
Nhận hay không!
Trái tim Lục Bình không ngừng đập nhanh, anh nuốt xuống ngụm nước miếng, biết thời gian của mình không nhiều. Anh nhanh chóng đưa ra quyết định, không do dự mà nhận điện thoại.
Đồng thời, ánh mắt cũng trở nên lạnh hơn, vẻ mặt bình tĩnh đến cực hạn.
"A lô." Lục Bình trầm giọng đáp.
"Lục tiên sinh! Cứu tôi! Cứu tôi!" Đôi môi Triệu Chính Khiếu khẽ run, liên tục cầu khẩn.
Ông đang chuẩn bị nói tiếp cái gì đó thì giọng nói bình tĩnh của Lục tiên sinh trong điện thoại đã đột nhiên vang lên ở bên tai, "Tôi biết rồi. Nhớ lấy, ông thiếu tôi một mạng."
Vừa muốn đáp lại, điện thoại đã bị cắt đứt.
Trong buồng xe, Triệu Chính Khiếu mở to hai mắt, gắt gao bắt lấy điện thoại di động. Sống lưng bị mồ hôi thấm ướt, đáy lòng tuôn trào một tia cơ hội sống.
"Hô!"
Trong một chiếc xe con khác.
Sống lưng Lục Bình cũng bị mồ hôi thấm ướt, anh kiềm chế tiếng thở dốc. Nếu như Triệu Chính Khiếu chết thì việc giả vờ của anh sẽ trở nên hoàn toàn vô nghĩa. Mà nếu như Triệu Chính Khiếu còn sống, như vậy thì sẽ thiếu mình một cái mạng!
"Vào lúc này, mình chỉ có hai mối liên hệ là có thể cứu Triệu Chính Khiếu."
"1, ân tình mà Vương gia cho Ngô gia Hồng Lâu."
"2, Lý Ngọc Trân, Lý gia Yến Kinh ra tay. Thậm chí, chỉ cần một người đánh tiếng thôi là đã có thể ảnh hưởng tới danh gia vọng tộc Cao gia."
Suy nghĩ của Lục Bình rất rõ ràng, anh lập tức gọi điện thoại cho Ngô gia.
Vừa mới gọi qua, Ngô Thì Chương đã kết nối.
Bọn họ vừa mới rời khỏi Hồng Lâu không lâu, Ngô gia đương nhiên là không thể nào biết được chuyện này.
"Ngô gia, đến lúc thực hiện ước định rồi." Giọng điệu Lục Bình bình tĩnh, ôn hòa nói.
"Lục tiên sinh."
Hồng Lâu, Ngô gia ngồi ở trong sảnh tiếp khách lúc nãy, trên mặt vẫn là nụ cười không đổi. Triệu Chính Khiếu có xảy ra chuyện hay không thì có liên quan gì tới ông ta chứ. Ông ta đang chuẩn bị nói tiếp cái gì đó, trong điện thoại, Lục tiên sinh đã tiếp lời.
"Như vậy đi, tôi còn muốn gọi điện thoại cho Lý gia nữa."
Vẻ mặt Ngô Thì Chương lập tức thay đổi.
Sau khi vòng xoáy trước đó được thúc đẩy, hiện tại Lý gia Yến Kinh đang cuốn theo một cỗ khí tràng hung hãn khiếp người, gia tộc bình thường chỉ dám đứng nhìn từ xa.
"Tôi sẽ gọi điện thoại cho Vương gia." Ngô Thì Chương trầm giọng nói.
Điện thoại bị cắt đứt.
Lục Bình thở phào một cái, anh biết rõ, với lão hồ ly như Ngô gia kia, đối phương chưa chắc đã ra tay với tốc độ nhanh nhất ở giờ phút quan trọng này. Đối phương sẽ xem chừng, dò xét, tính toán… mà chờ đối phương xác định xong thì Triệu Chính Khiếu sợ rằng đã rơi vào dòng sông kia rồi.
"Nếu như lại gọi cho Lý Ngọc Trân thì chỉ sợ là nhân tình lúc trước của Lý gia sẽ bị tiêu hao. Sau này sợ là còn có thể dẫn tới phiền toái lớn hơn nữa…"
Hơn nữa, Lục Bình không xác định được liệu Lý Ngọc Trân có thể đại biểu cho Lý gia để tạo áp lực cho Cao gia Trung Hải hay không.
Thôi vậy!
Không quản được nhiều như vậy.
Anh lập tức bấm số gọi đi: