Chương 186 - Điện Thoại Cách Không Vang Lên! Tạo Áp Lực! Tạo Áp Lực!
Xe lái rất thận trọng.
Trên gương mặt người tài xế trung niên không có chút cảm xúc nào, anh nhìn chăm chú vào con đường phía trước không chớp mắt, hai tay nắm chặt tay lái.
Anh đã nghe thấy cuộc nói chuyện điện thoại của vị tiên sinh thần bí kia, mí mắt không ngừng giật giật.
Anh đã được huấn luyện chuyên nghiệp, cũng nhận thức rõ sự khủng bố của một thế giới khác. Tài xế trung niên hiểu rõ, bản thân biết càng nhiều về những tin tức này thì sẽ càng nguy hiểm. Nhưng trong khoảnh khắc này, phản ứng bản năng khiến cho anh không thể kiềm chế nổi mà liếc mắt nhìn về phía Lục tiên sinh thông qua kính chiếc hậu.
Vẻ mặt đối phương rất bình tĩnh. Thậm chí, phía sau cặp kính gọng vàng, khóe miệng còn hơi hơi giương lên, nụ cười khẽ mang theo chút thần bí.
Người thanh niên trạc tuổi con trai mình đang nói chuyện với giọng điệu trang nghiêm:
"Ngô gia, đến lúc thực hiện ước định rồi."
Tài xế trung niên nín thở, liếc mắt tiếp tục quan sát, chợt ——, thanh niên hàng sau đột nhiên ngẩng đầu lên, thuận theo kính chiếu hậu đối diện với dư quang ánh mắt của anh.
Trên trán tài xế toát ra mồ hôi.
Tài xế trung niên vội vàng nhìn về phía con đường phía trước. Không lâu sau, ánh mắt như có gai ở sau lưng cuối cùng cũng rời đi, tài xế trung niên khẽ nuốt ngụm nước bọt. Anh không dám nhìn lén nữa, động tĩnh ở phía sau lưng vẫn đang không ngừng truyền vào trong tai.Anh nghe thấy Lục tiên sinh cúp điện thoại của Ngô gia, sau đó gọi đến một dãy số khác.
"Lý gia sao?"
"Lý gia Yến Kinh?"
Anh đi theo Ngô gia nhiều năm, có chút hiểu rõ về các tầng quyền hạn của Kim Tự Tháp.
"Nhanh!"
"Nghe điện thoại đi…"
"Nghe điện thoại…!"
Lục Bình nắm chặt điện thoại di động, anh nhìn chăm chú về phía cảnh tượng bên dưới cầu. Đúng lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang, chiếc xe cuối cùng trong đội xe của Triệu Chính Khiếu bị cuốn vào ánh lửa, lao ra khỏi làn đường và quay cuồng ở giữa mặt đường, một tầng nhiên liệu chảy ra trên mặt đường…
[ Oanh ——! ], tiếng nổ vang lên. Toàn bộ đoàn xe, chỉ còn dư lại chiếc xe mà Triệu Chính Khiếu đang ngồi, những chiếc xe tải xung quanh giống như là vệ tinh rơi rải rác, đang không ngừng thu nhỏ vòng vây.
Chiếc xe chống đạn kia không ngừng bị va chạm giống như là một món đồ chơi.
Chiếc xe đang cách dòng sông Phổ càng ngày càng gần.
Lục Bình nhận thấy được một tia sáng khúc xạ, nhìn lại thì thấy tài xế trung niên đang nhìn lén thông qua kính chiếu hậu. Trên mặt anh vẫn treo nụ cười như trước đó, khẽ gật đầu với đối phương.
[Tút ——]
Trong không gian yên tĩnh, điện thoại được kết nối.
"A lô?"
"Lục tiên sinh…"
Giọng nói lạnh lùng vang lên ở bên tai.
Tim Lục Bình đập rộn lên, biết cơ hội của mình chỉ có một lần.
⚝ ✽ ⚝
Phanh!
Chiếc xe kia giống như là một quả bóng, không ngừng bị đánh về phía trước, hoặc là bị xe ở phía trước đánh lùi lại về sau.
Thiết bị chắn gió thủy tinh và cửa sổ bên cạnh xe đều bị đạn bắn trúng. Vỏ đạn lăn xuống, chỉ để lại chút dấu vết màu trắng.
"Không được hét!"
Triệu Chính Khiếu tóm chặt lấy lưng ghế, hơi giữ vững thân thể. Gương mặt nho nhã chợt trở nên dữ tợn, nhìn về phía thư ký đang điên cuồng thét chói tai ở bên cạnh, quát một tiếng.
Thư ký trẻ tuổi dùng hai tay bắt chặt lấy ghế, cắn chặt đôi môi, đôi môi tái nhợt, máu tươi chảy ra như dòng nước. Trong ánh mắt của cô chứa đầy nước mắt sợ hãi.
Lấy được một chút an bình, Triệu Chính Khiếu hít một hơi thật sâu, đầu ngón tay lướt lướt trên màn hình điện thoại, ông nhìn vào số của vợ trong danh bạ… Ông hơi dừng lại một chút, sau đó lướt qua dãy số này, gọi điện thoại cho con trai Triệu Bỉnh Lương.
Ông muốn sắp xếp một số chuyện.
[ Tút ——]
Điện thoại được kết nối.
"Ba!"
"Các người đừng túm tôi! Mẹ nói! Ông đây đánh chết các người!"
"Ba! Ba không sao chứ? Ngay vừa rồi, Cao gia phái người tới đón con và mẹ đến trang viên!"
Triệu Bỉnh Lương không ngừng hầm hừ, sau đó, lớn tiếng đáp lại.
Tên phú nhị đại chỉ biết ăn chơi này dường như ý thức được cái gì đó, trong giọng chứa đầy sự lo âu. Triệu Chính Khiếu nghe thấy, trong lòng cảm thấy hơi ấm ấp, nhưng chợt hiểu rõ ra rất nhiều chuyện. Nếu như Cao gia muốn loại trừ ông ta thì nhất định đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện sua khi ông chết. Người còn sống, đều không thể đấu lại, người đã chết thì còn có thể làm được gì.
"Bỉnh Lương, sau này đừng qua lại với đám bạn không ra gì kia nữa."
"Con không thể hòa vào phạm vi của bọn họ được."
Trên gương mặt Triệu Chính Khiếu lộ ra vẻ chán nản, thân thể hơi nghiêng ra sau, nhìn về phía dòng sông đang cách mình càng ngày càng gần.
Va chạm trước sau cũng dừng lại.
Thật giống như đang chờ đợi kết cục cuối cùng.
"Nếu như ba chết, không được báo thù."
"Người nhà họ Cao nói cái gì thì chính là cái đó, không được xem bọn họ là kẻ địch. Mẹ con dù sao cũng là mẹ ruột của con, không được coi bà ấy là kẻ thù. Không biết bọn họ sẽ để lại cho con bao nhiêu tài sản, cho dù chỉ có một chút thì làm một phú ông nhỏ cũng không tệ. Còn nữa, ba có một tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ…"
Triệu Chính Khiếu không ngừng dặn dò.
Sau khi nói xong, ông liền cúp điện thoại.