Chương 187 - Nhớ Lấy, Ông Nợ Tôi Một Mạng
Lúc này.
Chiếc xe vận tải phía trước chậm rãi va chạm, trước con đường đối diện, dòng sông Phổ sóng gợn lăn tăn đập vào đáy mắt.
[ Phanh ——]
Phía sau xe, một chiếc xe tải đột nhiên tăng tốc, đầu xe tông mạnh về chiếc xe phía trước.
Triệu Chính Khiếu lấy mắt kính xuống, gấp lại rồi nhét vào trong túi áo trước ngực. Hai tay của ông bắt lấy hai bên, khép mắt lại, chờ đợi thẩm phán cuối cùng của vận mệnh.
⚝ ✽ ⚝
"Lục tiên sinh, hiếm khi ngài nhờ tôi giúp đỡ như này, tôi đương nhiên là phải giúp rồi."
Yến Kinh.
Trang viên Lý gia, trên gương mặt tuyệt mỹ của Lý Ngọc Trân lộ ra nụ cười khẽ, môi đỏ khẽ giương lên.
Chuyện khẩn cấp nên hai người không nói nhiều.
Lý Ngọc Trân rảo bước đến gần phòng y tế, trước giường bệnh, lão gia tử suy yếu toàn thân cắm đầy ống dẫn, ông cố hết sức nghe cháu gái thì thầm ở bên tai.
"Vị Lục tiên sinh kia rất thần bí, sợ là đến từ thế lực vô cùng sâu."
"Có quan hệ tốt đương nhiên là không thừa, để cho Trọng Ngôn tạo áp lực với Cao gia."
Giọng nói khàn khàn của lão gia tử vang lên.
"Vâng." Lý Ngọc Trân đau lòng bắt lấy bàn tay của ông nội, nhẹ giọng đáp.
[ Tút ——! ]
Trung Hải.
Trang viên Cao gia.
Trên mặt người đàn ông trung niên cổ hủ hiện lên nụ cười, ông không ngừng đồng ý, sau đó cúp điện thoại.
"Lão gia." Lão quản gia khom người, gọi một tiếng.
"Triệu Chính Khiếu đúng là có chút bản lĩnh, mời nổi cả Vương gia Yến Kinh."
Người đàn ông trung niên cổ hủ, người đứng đầu Cao gia lộ ra vẻ mặt u ám, trầm giọng nói.
"Vậy…"
"Cứ mặc kệ, tôi giáo huấn nô tài nhà mình, nào có chỗ cho người ngoài như đối phương? Nếu như đối phương có hỏi tới thì cứ nói lúc phân phó người đã chết rồi."
Cao Trường Niên cười lạnh một tiếng, đáp.
Ông vừa dứt lời, điện thoại trước bàn lại vang lên lần nữa.
"Tôi cũng muốn xem một chút còn có thể mời được ai." Cao Trường Niên mắng.
"Được!"
Mỗi một lời nói đều nói thẳng ra mục đích, điện thoại chỉ kết nối trong chốc lát liền cúp.
Cao Trường Niên giận quá mà cười, liên tục cao giọng nói.
"Ngay cả Lý gia Yến Kinh đều gọi điện thoại tới nói chuyện cho cậu ta! Tôi đã nói mà, đây là một tên có tham vọng và dã tâm!" Ông ta nổi giận mắng.
"Lão Hà, tản đi!"
Cao Trường Niên đột nhiên đập bể điện thoại trong tay, trầm giọng nói.
"Hô!"
Xe đã tới gần bờ sông.
Xung quanh bờ sông có vài chiếc thuyền đánh cá, rõ ràng là người của Cao gia đang chờ.
Triệu Chính Khiếu mở mắt ra, há miệng thở dốc. Xe lao ra khỏi con đường, tiếp tục lao thẳng về phía dòng sông, vạch ra một vòng cung trên bầu trời.
[ Phốc ——]
Đầu xe lao xuống dòng nước sông lạnh lẽo.
Trên những con thuyền đánh cá kia, có hàng loạt người đứng tại mạn thuyền, nhắm họng súng đen ngòm vào ngày chiếc con đang dần chìm xuống đáy.
"Nhận được."
Thanh niên mặc áo khoác da, chân giẫm trên lan can, nhận được mệnh lệnh. Anh ta nhấn xuống bộ đàm với vẻ mặt không cảm xúc, giọng nói lạnh như băng truyền đến: "Thu đội!"
Nói xong, anh ta lập tức xoay người, rảo bước tiến vào khoang thuyền.
"Triệu đổng!" Nhân viên an ninh trung niên cao giọng gọi.
Hơn nửa thân xe đã chìm vào dòng sông Phổ, trong buồng xe, Triệu Chính Khiếu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy những chiếc thuyền kia đã rời khỏi. Ông còn có chút không kịp phản ứng, cùng lúc đó, vệ sĩ trung niên đã hành động.
Đưa tay nhấn nút cửa trời.
"Rút lui!"
"Bọn họ rút lui rồi! Mọi người mau tháo dây an toàn ra!"
Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Cửa trời không ngừng mở ra, hiện tại là đầu xuân cuối đông, nước sông lạnh lẽo thấu xương không ngừng tràn vào. Vệ sĩ trung niên lập tức leo ra ngoài xe, sau đó quay người đưa tay bắt lấy Triệu Chính Khiếu.
"Đi!"
Triệu Chính Khiếu lảo đảo đẩy tay bảo tiêu ra, dùng giọng nói khàn khàn hô: "Cứu mấy người thư ký Lâm."
Quần áo trên người đã hoàn toàn bị thấm ướt, giọt nước nhỏ xuống từ trên đầu, trong miệng phun ra ngụm nước sông có chút thối.
Triệu Chính Khiếu vừa đi được mấy bước bên bờ không đã đặt mông ngồi trên đất. Ông há miệng thở hổn hển, xoay mình nhìn về phía bờ sông. Hai vị bảo tiêu đang đỡ nữ thư ký trẻ tuổi qua đây.
"Sống rồi."
Làn gió lạnh thấu xương thổi tới từ bờ sông.
Triệu Chính Khiếu rùng mình một cái, thò bàn tay vào trong ngực, móc cặp kính gọng vàng ra rồi đeo lên. Sau khi kề cận cái chết, tay ông đang run rẩy, phải thử mấy lần mới có thể đeo lên lần nữa.
Thế giới trước mắt trở nên rõ ràng, ông thấp giọng tự nói.
"Nửa đời trước, bản thân không thể điều khiển vận mệnh của mình. Mà nửa đời còn lại, bản thân vẫn không thể tự khống chế."
Mặc dù không biết Lục tiên sinh đã mời người nào, nhưng có thể khiến cho dây cung đã lên tiễn thu hồi, tất nhiên không phải là cách thức bình thường. Sợ rằng dù là Lục tiên sinh thì cũng phải trả một cái giá không nhỏ.
"Nhớ lấy, ông nợ tôi một mạng."
Lời nói của Lục tiên sinh vang vọng ở bên tai.