← Quay lại trang sách

Chương 188 - Lục Bình Tôi Cũng Muốn Trở Thành Thần!

Cùng lúc đó, trong trạch viện của Lý gia tại Yến Kinh.

Lý Ngọc Trân đứng trước phòng y tế, trong tay nắm điện thoại, sau khi màn hình lóe lên thì lập tức nhấn nút kết nối. Trong đó không chỉ có kết quả cuối cùng, còn có những thông tin chi tiết hơn,

"Tôi biết rồi" Ánh mắt cô lấp lóe, đáp lại.

Cô thả nhẹ bước chân, đi vào trong nhà, ngồi ở một bên giường nhỏ. Bên trong phòng y tế, các loại thiết bị đang lấp lóe những ánh sáng xanh đỏ…

"Ông nội."

Như là cảm nhận được động tĩnh, lông mi của lão gia tử khẽ run.

"Xe của Triệu Chính Khiếu lao vào trong nước. Nhưng mà thời khắc cuối cùng, người của Cao gia đã rút lui."

Lý Ngọc Trân nhẹ giọng nói: "Còn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là Triệu Chính Khiếu vừa mới rời khỏi Hồng Lâu không lâu."

Cô vừa dứt tiếng, căn phòng điều dưỡng lập tức trở nên tĩnh mịch.

Lý lão gia tử có lẽ là đã lâm vào hôn mê một lần nữa, thật lâu không có động tĩnh hò. Một lúc lâu sau đó, một giọng nói trầm thấp phát ra từ miệng lão gia tử.

Giọng nói quá mức yếu ớt, Lý Ngọc Trân đứng lên, ghé tai lại gần bên miệng ông lão, loáng thoáng có thể nghe rõ:

"Về… Về Trung Hải."

"Bên kia… có ẩn chứa cơ hội. Là… là phượng hoàng… trên trời….thì nên giương… cánh bay lượn ở trên bầu… trời."

Lý Ngọc Trân nghe vậy thì mím môi, hốc mắt đỏ bừng.

"Lần sau….chờ… chờ đến ngày tổ chức tang lễ… thực sự của ông… rồi lại… quay về!"

Ý của lão gia tử chính là cho dù ông chết thì cũng không cần trở về, mà là đợi đến lúc Lý Trọng Ngôn thượng vị thực sự, đến ngày mà Lý Kiến Quốc chân chính được đưa đi hỏa táng công khai lại trở về!

"Vâng!" Lý Ngọc Trân nghẹn ngào đáp.

Cô kiêu ngạo bực nào, phong hoa tuyệt đại bực nào, nhưng ở trước mặt lão gia tử cô vẫn luôn là cô gái thích được ôm trong bữa tiệc sinh nhật tám tuổi kia.

⚝ ✽ ⚝

"Sống?"

"Hay là chết?"

Xe đã lao thẳng vào dòng sông, thân thể Lục Bình cứng ngắc, trong đầu chỉ hiện lên hai câu hỏi này. Trong những hình ảnh cuối cùng, anh chỉ nhìn thấy chiếc Mercedes màu đen kia lao ra khỏi đường quốc lộ, lao thẳng về phía dòng sông.

Anh không dám hỏi, thậm chí là không dám có quá nhiều động tác.

Khuỷu tay Lục Bình chống lên khung cửa sổ, bàn tay thì chống nửa bên gương mặt, cố bày ra dáng vẻ bình tĩnh ung dung. Anh chắc chắn rằng người tài xế trung niên này nhất định sẽ bị Ngô Thì Chương hỏi thăm sau khi quay về.

Xe dừng lại ở trước một tiểu khu cũ kỹ.

"Anh đã vất vả rồi, trên đường trở về nhớ chú ý an toàn." Lục Bình ôn hòa nói.

Nói xong, Lục Bình xách túi công văn lên rồi đẩy cửa xe ra, ngoài cửa gió lạnh thấu xương lùa vào trong cổ áo, anh bỗng dưng rùng mình một cái. Lục Bình rảo bước về phía tiểu khu, chờ sau khi biến mất khỏi tầm mắt của xe, thân thể anh bắt đầu buông lỏng, há miệng thở dốc. Anh tiếp tục đi về phía trước mấy bước, sau khi đi qua dãy đèn mờ mờ thì mới lấy cặp kính mắt ở trong cặp ra và đổi lại.

Sau khi Lục Bình đeo cặp kính gọng đen lên thì lập tức trông bình thường trở lại, khoảng cách tư thái của Lục Bình lúc nãy càng ngày càng lớn.

Rốt cuộc đã chết hay chưa?"

Đứng ở trước cửa, móc chìa khóa ra, tiếng lách cách vang lên cực kỳ rõ ràng trong hành lang yên tĩnh. Anh sờ mấy lần, đều không lựa được chìa khóa ra. Lục Bình liếm môi, nóng lòng muốn biết.

[ Keng keng keng ——]

Đúng lúc này.

Chuông điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên, thân thể Lục Bình run nhẹ, trái tim đập kịch liệt. Là một dãy số xa lạ, anh lập tức kết nối với vẻ mặt ngưng trọng.

"A lô? Xin hỏi là Lục tiên sinh đúng không?"

"Là tôi."

"Tôi đến từ công ty điện gia dụng, không biết TV ngài đặt hiện tại đã có thể đưa tới hay chưa?"

"A lô?"

"A lô! Tiên sinh, ngài vẫn còn ở đó chứ?"

"Ừm? Ừm… Tôi ở nhà, các người hiện tại đưa tới luôn đi." Lục Bình thở phào nhẹ nhõm, đáp lại.

Trở lại trong phòng, anh kiểm tra một số chi tiết ẩn giấu. Sau khi xác nhận xong, Lục Bình cuối cùng cũng chân chính buông lỏng. Anh hít thở sâu, mệt mỏi ngồi ở trước ghế sofa.

Trong phòng khách chỉ có một người.

Yên tĩnh!

Cực kỳ yên tĩnh!

Lục Bình có thể nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của mình một cách rõ ràng. Anh có chút khó chịu, bắt lấy cổ áo, vặn vẹo cái cổ, mười ngón tay xòe ra, lại nắm thật chặt.

"Thì ra đây mới là logic cấp cao của thế giới."

Anh nằm ngửa đầu, dang rộng hai chân.

Đầu óc Lục Bình đã tỉnh táo, hiểu rõ logic của những người bình thường giống như bản thân trước đó hoàn toàn khác với logic của những người ở tầng trên: "Hèn hạ vô vi giống như là những con kiến cần cù, bọn họ tuân theo quy tắc do những người ở tầng trên lập ra, chỉ cần không vượt qua thân phận của mình, chỉ cần không quá xui xẻo… thì sẽ có thể bình an vô sự. Dưới tình huống bình thường, bọn họ vĩnh viễn không thể nhìn thấy một mặt tàn khốc nhất của thế giới này, thay vào đó là hưởng thụ trật tự bên dưới ánh chiều tà."