← Quay lại trang sách

Chương 189 - Nhảy Múa Giữa Đám Quyền Quý!

Còn về… những người ở tầng trên, bọn họ là người lập ra quy tắc, vượt qua bên trên quy tắc. Bọn họ là loài săn mồi trong rừng, cao cao tại thượng… là Thần!"

Hai tay Lục Bình ôm lấy đầu của mình, cuộn lại ở phía trước ghế sofa.

Sau một hồi, anh thấp giọng nói:

"Mình cũng muốn trở thành thần!"

⚝ ✽ ⚝

Dưới bóng đêm, Hồng Lâu.

Ngô gia ngồi bắt chéo hai chân, vẻ mặt uy nghiêm. Ông ta nghe tài xế trung niên kể lại mọi chuyện, ánh mắt khép hờ, trong đầu phác hoạ lại hình ảnh Lục tiên sinh thần bí đang thản nhiên ngồi ở hàng sau buồng xe hơi tối.

"Anh lặp lại lần nữa." Ngô gia trầm giọng nói.

"Vâng!" Tài xế trung niên khom người đáp.

Anh bắt đầu kể lại toàn bộ cảnh tượng và tâm lý của mình từ lúc bắt đầu nhìn lén vị lục tiên sinh kia.

"Ngô gia, tôi tuyệt đối không có ý mạo phạm ngài. Nhưng mà… Nhưng mà, tôi thật sự chưa từng thấy người nào ung dung như vậy! Trên mặt của đối phương từ đầu đến cuối vẫn luôn nở một nụ cười nhàn nhạt, chỉ hơi thu liễm lại lúc gọi điện thoại cho ngài và một vị khác của Lý gia."

"Sau khi nói chuyện xong, đối phương giống như là đã đoán được kết quả, không thèm hỏi thêm bất kỳ câu nào nữa."

"À!"

"Đúng rồi!"

Tài xế trung niên đột nhiên mở to hai mắt, nuốt một ngụm nước miếng, trầm giọng nói: "Lúc tôi đưa Lục tiên sinh đến nhà thì trước khi Lục tiên sinh xuống xe còn nói với tôi là ‘Anh đã vất vả rồi, trên đường lái xe nhớ cẩn thận’!"

"Tôi biết rồi, anh đi xuống đi. Nhớ lấy, có vài chuyện một khi nói ra ngoài thì ai cũng không thể bảo vệ nổi anh." Ngô gia cảnh cáo.

Nói xong, ông ta khoát tay một cái.

Ngoài nhà vang lên tiếng động, sau đó là tiếng gõ cửa.

[ Cốc cốc cốc ——]

"Xin chào."

"Công ty điện gia dụng đây."

Lục Bình hai tay ôm đầu, nằm cuộn mình ở trên ghế sô pha trong chốc lát, sau đó bỗng dưng đứng dậy. Anh hít thở sâu một hơi, phủi nếp nhăn trên quần áo một chút, sau đó gương mặt lập tức trở nên ôn hòa như thường ngày.

"Đến đây!" Anh đáp lại.

Không biết là bắt đầu từ khi nào, Lục Bình đã thành thói quen đeo thêm một lớp mặt nạ ở trước mặt. Bất kể là lúc làm một nhân viên bình thường dưới ánh mặt trời, hay là lúc đang trong thân phận thương nhân tình báo trong bóng tối.

"Thật ngại quá, trễ như vậy rồi còn để các người qua đây."

"Việc này thì có gì đâu."

"Anh cũng mới làm thêm về đúng không, sống và làm việc tại một thành phố như này đúng là không chút dễ dàng.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

Hai nhân viên bắt đầu tháo rời TV.

Lục Bình đứng ở bên cạnh quan sát, ánh mắt của anh từ đầu đến cuối luôn chú ý tới không biết liệu động tác của nhân viên có chạm vào mấy bức tranh trên tường hay không, phía sau những bức tranh đó chính là vết đạn còn chưa được dọn dẹp sạch sẽ.

Trong quá trình lắp TV.

[ Keng keng keng ——]

Tiếng chuông điện thoại di động trên ghế sofa đột nhiên vang lên. Lục Bình liếc nhìn nhân viên công tác mặc đồng phục màu xanh lam, anh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh cầm điện thoại lên rồi liếc nhìn màn hình. Là một số lạ, sau một chút do dự, anh liền nhấn nghe.

"Lục tiên sinh." Giọng nói của Triệu Chính Khiếu vang lên ở bên tai Lục Bình.

Chỉ là giọng nói đã khàn hơn rất nhiều.

"Sao thế… Không sao rồi?"

Sau khi Lục Bình xác định là Triệu Chính Khiếu, nhịp tim liền tăng nhanh. Anh ngẩng đầu nhìn về phía nhân viên đang lắp đặt TV, nhích sang bên hai bước. Khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt.

"Nhờ phúc của tiên sinh ngài, vào thời khắc cuối cùng Cao Trường Niên đã rút lui. Sau khi tôi rời đi thì đến khách sạn Hòa Bình, thu xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi mới báo cáo với ngà."

Khách sạn Hòa Bình, Trung Hải.

Từ sau khi nhặt về được một mạng từ sông Phổ, Triệu Chính Khiếu đã đến chỗ này. Khách sạn này đã từng nổi tiếng khắp Trung Hải từ thế kỷ trước, chủ nhân phía sau không kém gì Cao gia.

Triệu Chính Khiếu ngồi ở trước ghế sofa, cung kính nói ra.

Dựa theo mạng lưới tin tức của Lục tiên sinh thì chắc chắn đã biết rõ những chuyện này ngay từ đầu rồi, nhưng có nói hay không thì phải xem thái độ của mình.

"Ừm." Lục Bình nghe, nghiêm túc đáp.

"Ông tiếp tục xử lý chuyện của mình đi, không được làm chậm trĩ chính sự." Lục Bình liếc nhìn nhân viên lắp đặt TV một cái, nhắc nhở.

Nói xong, anh liền cúp điện thoại.

Trong phòng khách, anh thong thả đi tới đi lui mấy bước ở bên cạnh bàn uống trà. Tâm trạng không ngừng thay đổi, một giây trước vẫn còn đang ở trong địa ngục, một giây kế tiếp tâm trạng liền trở nên hưng phấn như đang ở trên thiên đường. Dã tâm và nhút nhát xen lẫn, hưng phấn và sợ hãi thay đổi.

Sau mười mấy phút, Lục Bình tiễn nhân viên lắp đặt ra khỏi nhà.

Anh quay người, trở lại trong căn phòng ngủ chật hẹp.

Đầu tiên là hít đất và tập luyện như kế hoạch hàng ngày. Sau khi tắm xong, Lục Bình vừa cầm khăn lông lau tóc vừa trả lời tin nhắn của bạn gái Trương Oánh Oánh.

Khóe miệng mang theo nụ cười.