Chương 194 - Khóa Học Của Tôi Có Một Yêu Cầu
Lục Bình rõ ràng nhận thấy được, sự thay đổi về thái độ của Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh đối với mình. Thân thiết hơn, nhưng vẫn duy trì sự kính sợ, hai người đã không còn tiếp tục ngồi ngang hàng với anh nữa, mà là cố ý ngồi ở phía dưới hai bên, chỉ ngồi nửa cái mông.
"Hai người nói một chút về tin tức mà mình đã nghe được đi."
Tim đập thình thịch.
Hít một hơi thật sâu.
Lục Bình nâng chén trà lên, dùng nắp trà khêu khêu lá trà, tận dụng chút thời gian này để điều chỉnh tâm trạng. Anh nhấp một ngụm trà, sau đó hơi nở nụ cười, hỏi với vẻ không thèm để ý lắm.
"Mùng 4 Tết, chúng tôi nhận được tin tức, nói… nói là Lý lão gia tử…" Tiết Hoa Thanh trầm giọng kể lại mọi chuyện.
"Thì ra là như vậy."
"Cho nên, vào đêm 29 đã xảy ra chuyện."
Lục Bình nghe nghiêm túc, nghĩ thầm ở đáy lòng. Anh nhìn về phía Tiết Hoa Thanh và Đinh Thanh đang bị một tầng u ám bao phủ, lập tức hiểu rõ, nếu như không có trận biến cố này, hai người kia khả năng sẽ không làm đến mức này, sẽ không nóng lòng muốn hoàn toàn gia nhập vào dưới quyền của mình. Nhưng mà… đáy lòng anh hiện tại cũng đang run lên, cảm nhận được sự tuyệt vọng và bất an khiến cho người ta ngạt thở.
[ Keng keng keng ——]
Vào lúc anh đang suy nghĩ nên đáp lời như thế nào, chuông điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên.
Lục Bình liếc nhìn dãy số, trong lòng hơi tê tê, không hiểu tại sao vị Ngô gia Hồng Lâu kia lại gọi điện thoại tới vào lúc này.
Trong tầm mắt của Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh, Lục Bình hít sâu một hơi, ung dung trấn định nhận nghe điện thoại, lời nói mang theo chút ý cười:
"A lô."
"Ngô gia gần đây liên hệ với tôi khá thường xuyên thì phải."
"Ngô gia?"
Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh nghe vậy, hai người nhìn nhau một cái. Tiết Hoa Thanh thở dài một hơi, càng ngày càng cảm thấy mình không làm sai, phía sau Lục tiên sinh sâu không lường được.
Điện thoại được kết nối.
Lục Bình có chút không rõ ý nghĩa trong lời nói của Ngô gia Hồng Lâu. Anh cố ý nhắc lại lời nói của đối phương, sau đó chú ý tới phản ứng của hai người trước mặt.
"Đệ nhất tiên sinh đang đến thăm Lý lão gia tử?"
Đệ nhất tiên sinh?
Là ai?
Da đầu của Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh lập tức trở nên tê dại.
Dưới ánh trăng.
Hồng Lâu.
Vị kia đến thăm lão gia tử cũng không có ý định che giấu gì, ngay cả ông ta đều có thể nhận được tin tức, càng đừng nói tới chuyện Lục tiên sinh đang ăn chén cơm này.
Đối phương có thể đã xác nhận trước mình…thậm chí là càng sớm hơn.
Chẳng lẽ…
Ánh mắt cơ trí của Ngô gia chợt co lại.
"Lục tiên sinh, ngài nói rõ hơn một chút đi."
Ngô gia ngồi thẳng thân thể, liếc nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, hơi nâng cao giọng: "Phía sau còn có chuyện gì sao?"
"Lục tiên sinh."
"Coi như tôi nợ ngài một nhân tình."
Ông tiếp tục nói.
Trận vòng xoáy mãnh liệt này chủ yếu tập trung ở trung tâm vòng quyền lợi Yến Kinh, khiến cho rất nhiều thế lực xem chừng đều kinh hãi nghỉ chân.
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình nghe vậy, trên mặt vẫn là nụ cười giả tạo như thường lệ, ngước mắt lên thu phản ứng của hai người vào đáy mắt.
Là thứ gì?
Ông lại liên tưởng đến cái gì…
Cho nên, rốt cuộc đại nhân vật kia đến thăm Lý lão gia tử còn có thể mang tới ảnh hưởng gì! Kệ con mẹ hắn chứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh đều có phản ứng này?
Trong ngoài điện thoại, sự chú ý của mọi người đều tập trung ở quanh người Lục Bình.
Ngay cả bầu không khí đều như ngưng đọng lại.
Lục Bình không dám nói lung tung, nhưng lại không thể không nói. Suy nghĩ tới văn án, anh thực sự là rất muốn khóc, vừa bày ra dáng vẻ đại lão thu nhận người ta về dưới quyền liền đối mặt với nguy hiểm bị lộ. Chỉ là, vẻ mặt của anh vẫn lạnh nhạt, cầm nắp trà lên rồi đặt sang một bên, sau đó nâng chén trà lên ung dung nhấp một ngụm. Dựa vào động tác này, Lục Bình đang có tìm thêm chút thời gian cho mình.
Anh còn chưa biết rõ mọi chuyện. Tin tức mà anh nắm giữ thậm gì còn không nhiều bằng Tiết Hoa Thanh.
Ánh mắt bỗng trở nên hung ác! Chuẩn bị liều một phát! Lý gia ngã xuống, Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh bị thanh toán, anh cũng chạy không thoát được… Nói cách khác, anh đang bị khóa chung một chỗ với Xuyên Hòa!
"Hổ về già—— "
Lục Bình thả chén trà xuống, trong giọng nói hòa nhã mang theo ý cười. Anh hơi hơi dừng lại, sau đó nâng cao giọng, hỏi ngược lại:
"Thì không phải là hổ sao?"
Dứt tiếng, đầu bên kia điện thoại còn chưa kịp phản ứng lại. Nhưng trước mặt Lục Bình, sự trầm mặc giữa hai người Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh qua đi, đôi mắt đột nhiên trợn to. Hai người giống như là nghe được bí mật động trời gì đó, ngay cả hơi thở đều dừng lại trong thoáng chốc.
Đối với nhân viên bình thường mà nói, quyền hành của hai người bọn họ chính là ‘trời’, nhưng trong tầng quyền lợi của Kim Tự Tháp thì lại nằm ở tít ngoài rìa, chỉ cần hơi đắc tội những người thống trị thì sẽ lập tức bị xóa sổ cả gốc.
Mà bây giờ, cuộc nói chuyện của Lục Bình và Ngô gia chính là cấm kỵ.
"Tôi rõ rồi. Lục tiên sinh, tôi nợ ngài một nhân tình."
Hồng Lâu.
Ngô gia hít một hơi thật sâu, ngay cả tay cầm điện thoại đều đang run rẩy, ông cố gắng giữ bình tình để tiếp lời. Qua một lúc lâu, giống như là đã điều chỉnh được cảm xúc, ông tiếp tục nói:
"Hôm nào Lục tiên sinh rảnh, tôi mời tiên sinh uống trà."
"Còn không xác định được, mấy ngày nữa đi."
Trái tim Lục Bình đập rất nhanh, anh tùy ý đáp lại cho xong chuyện. Sau khi lại hàn huyên mấy câu, hai người liền cúp điện thoại.
Anh không để ý tới cái gọi là nhân tình của Ngô gia, nếu như cược sai, mọi chuyện sẽ kết thúc.
"Về vị tiên sinh tới thăm lão gia tử."
Lục Bình nhìn về hai người phía trước, bình tĩnh nói ra một câu: “Hai người cảm thấy thế nào?"
"Không dám!" Mí mắt Tiết Hoa Thanh giật giật, lập tức đáp.
Lục Bình nhìn thấy phản ứng của đối phương, lúc này mới chậm rãi liên tưởng đến cái gì đó. Anh hơi dừng lại, nụ cười dường như đã được hàn chặt trên gương mặt.
Trước bàn trà, khói trắng lượn lờ tỏa ra từ miệng ấm.
Trong phòng, Lục Bình không nói gì nữa, Tiết Hoa Thanh và Đinh Thanh lại không dám nói chuyện.
.,,,
Yến Kinh.
Đoàn xe màu đen chạy đến trước ngôi nhà cũ của Lý gia, tất cả các khu vực nòng cốt xung quanh ngôi nhà đều bị giới nghiêm, tất cả người và phương tiện đi qua đều bị theo dõi sát sao.
Cánh cửa chính màu đỏ của Lý gia mở ra, trước tượng đá sư tử uy vũ, tất cả mọi người Lý gia đều đang chờ đợi dưới sự dẫn dắt của cha Lý Ngọc Trân- Lý Trọng Ngôn.
Cửa chính và cửa phụ xe đồng thời được mở ra.
Những người đàn ông trung niên mặc vest đen lần lượt xuống xe, Lý Trọng Ngôn nhìn về người đàn ông được vây quanh, trên mặt lộ ra vẻ cung kính.
"Triệu tiên sinh."
Người dẫn đầu họ Triệu.
"Trọng Ngôn, cậu đúng là rất không tệ, chúng tôi đều đánh giá cao cậu." Triệu tiên sinh vỗ vỗ bả vai Lý Trọng Ngôn, ôn hòa nói.
"Lão gia tử sao rồi?" Triệu tiên sinh lại nói.
Mấy người đàn ông trung niên phía sau Triệu tiên sinh đều nhộn nhịp hỏi thăm tình hình sức khỏe với mấy người Lý gia.
Trong lúc bọn họ đang còn nói chuyện, bên trong cổng chính màu đỏ bỗng truyền đến động tĩnh. Chỉ nhìn thấy Lý lão gia tử mặc áo khoác màu đen ngồi ở trước xe lăn, được cháu gái trưởng Lý gia, Lý Ngọc Trân chậm rãi đẩy ra ngoài.
Khi xe lăn dừng ở trước cửa, bảo tiêu trước sau vội vàng tiến lên cẩn thận từng li từng tí nhấc xe lăn qua bậc cửa.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía lão gia tử. Ông đã già lắm rồi, nhưng gương mặt vẫn lộ ra vẻ hồng hào, tinh thần phấn chấn, nào có giống như là sắp chết, thậm chí là đã chết giống như trong tin đồn.
"Lão đội trưởng!" Triệu tiên sinh bước nhanh tiến lên nghênh đón:
"Bên ngoài gió lớn, sao ngài lại ra đây."
"Ha ha ha…"
"Tiểu Triệu à, tôi rất vui khi cậu có thể tới thăm lão bất tử này. Nói rõ năm đó tôi không nhìn lầm người, không phải là tất cả mọi người đều đang chờ tôi chết, không phải tất cả đều như đám chó săn và quạ đen chỉ chờ phanh thây bộ xương già này."
Tinh thần Lý lão gia tử khỏe mạnh, từ sau khi bị bệnh, ông đã lâu lắm rồi không có loại cảm giác thoải mái này. Cho dù lần trước có tiêm nhưng bởi vì liều lượng quá nhỏ, hiệu quả không được như bây giờ.
Ông cười một tiếng, tiếng cười vang vọng ở trong màn đêm giống như sấm sét nổ vang.
Lời nói như vậy vừa rơi xuống, sắc mặt của tất cả mọi người ở đây đều lập tức thay đổi.
Lời nói này của Lý lão gia tử quả thực rất nặng, chẳng khác nào là xé toạc da mặt, không lưu lại một chút cảm tình nào. Lúc Triệu tiên sinh trẻ tuổi, đã từng được Lý lão gia tử dìu dắt, có thể nói là chịu ơn đối phương.
"Lão đội trưởng, tôi đã nghe nói chuyện của ngài rồi. Ngài cứ an tâm nghỉ ngơi, tôi sẽ giúp ngài sắp xếp mấy chuyện này."
"Tôi đẩy ngài vào trong."
"Bên ngoài gió có chút lớn."
Triệu tiên sinh đến gần, cười gật đầu với Lý Ngọc Trân: "Hổ nữ Lý gia, tôi đã nghe nói qua sự tích về cô. Trong thế hệ trẻ hiện tại, cô gái có thể xưng là số một, rất xứng đáng với cách nói phong hoa tuyệt đại."
"Triệu tiên sinh quá khen." Lý Ngọc Trân cung kính nói.
Cô lui về sau một bước, Triệu tiên sinh nhận lấy xe lăn từ tay cô, đẩy xe lăn vào trong trạch viện. Bên ngoài cánh cửa chính màu đỏ, mọi người cũng lần lượt tiến vào trong nhà.
⚝ ✽ ⚝
Bóng đêm càng ngày càng sâu.
Chuyện xảy ra ở trạch viện Lý gia được điên cuồng truyền bá với một loại tốc độ quỷ dị.
Yên tĩnh!
Vùng trời đô thành cổ lão lâm vào một khoảng yên tĩnh.
Trung Hải, Hồng Lâu.
Ngô Thì Chương nhận điện thoại, sau khi nghe nội dung bên trong điện thoại thì sống lưng không khỏi bị mồ hôi thấm ướt, mãi một lúc sau mới đặt mông ngồi trở lại vị trí ban đầu được.
Ông thở hổn hển, sắc mặt không ngừng thay đổi.
Thành thật mà nói, ông đúng là có nhận được một số ủy thác, muốn mượn ông làm trung gian để cắn nuốt Xuyên Hòa.
Cũng may…
Cũng may…
Rất lâu sau, Ngô Thì Chương giống như là phản ứng lại, lập tức cầm điện thoại lên, gọi cho Lục Bình.
"Lục tiên sinh."
"Cảm ơn ngài…"
Lục Bình nghe thấy lời này, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, một lát sau anh mới ý thức được hàm nghĩa phía sau những lời này. Trái tim không khỏi đập kịch liệt. Mặc dù không biết chuyện cụ thể trong đó, nhưng anh hiểu rõ mình chắc là lại tránh được một kiếp rồi.
⚝ ✽ ⚝
"Được rồi."
"Lý tiểu thư chắc là sẽ không có chuyện gì đâu, không cần bày ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy."
Lục Bình nhìn về phía Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh, trên mặt mang theo nụ cười, ung dung nói.
"Các người lùi xa một chút."
"Tôi muốn trò chuyện với Triệu tiên sinh."
Yến Kinh.
Trạch viện Lý gia, bởi vì Lý lão gia tử thích khu vườn kiểu Giang Nam nên đã tự mình mời danh gia đến kiến tạo khu vườn này, đặt tên là Lưu Viên. Trong khu vườn trang nhã và an tĩnh, Triệu tiên sinh đẩy Lý lão gia tử đi vào sảnh tiếp khách, phía sau bọn họ chính là người Lý gia và quan chức cấp cao đi theo Triệu tiên sinh tới đây.
Trong lúc thưởng thức cảnh vườn, giọng nói khàn khàn của Lý lão gia tử đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, Lý Trọng Ngôn, Lý Ngọc Trân và mấy người Lý gia liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ nghiêm túc đáp một tiếng, lui trở về ngoài nhà.
"Các người cũng qua đó đi." Vẻ mặt Triệu tiên sinh nho nhã ôn hòa, cười nói.
Không lâu sau, trong sảnh tiếp khách chỉ còn lại hai người bọn họ. Bọn họ đứng ở trước cửa sổ, nhìn ra hòn non bộ và đình ven sông.
"Triệu tiên sinh." Giọng nói khàn khàn của Lý lão gia tử vang lên.
"Tôi không còn sống được bao lâu nữa."
"Lão đội trưởng, cứ dưỡng thân thể cho tốt, ngài còn có thể sống thêm rất lâu." Giọng điệu của Triệu tiên sinh không hề thay đổi, ôn hòa đáp.
Dứt tiếng, hai người đứng ở trên đỉnh Kim Tự Tháp chợt lâm vào một khoảng tĩnh mịch. Qua rất lâu, Triệu tiên sinh thu ánh mắt đang trông về phía xa lại, sau đó tỉ mỉ quan sát lão gia tử trước mặt, loáng thoáng nhớ lại vinh quang ngày xưa:
"Lão đội trưởng, ngài đúng thật là đã già rồi. Còn nhớ rõ, 40 năm trước ngài uy trấn một phương, ánh mắt nhìn về phía nào đều không có người dám không theo."
Dưới làn da khô quắt.
Mạch máu trong thân thể.
Các cơ quan mục nát và già yếu được dịch thuốc kích thích chút sức sống cuối cùng. Hiệu quả của nó bùng nổ rất nhanh, nhưng rút ra cũng vô cùng mãnh liệt. Trước xe lăn, Lý lão gia tử có thể cảm nhận được sức sống thân thể mình đang nhanh chóng cạn kiệt. Đây là một loại cảm giác vô cùng thống khổ, như đang vật lộn giữa sự sống và cái chết.
Bàn tay nắm quải trượng hơi dùng sức, Lý lão gia tử hơi cúi đầu, nghe lời nói của Triệu tiên sinh thì cũng lâm vào trong hồi ức.
"Triệu tiên sinh, tôi…"
Đợi Triệu tiên sinh không nói nữa, đôi môi trắng bệch của Lý lão gia tử khẽ run, giống như có chút khó có thể mở miệng, nhưng ông vẫn muốn nói.
Ông còn chưa nói xong.
"Lão đội trưởng."
"Con cháu tự có phúc của con cháu, ngài cần gì phải khổ như vậy chứ?"
Triệu tiên sinh giống như là đã đoán được lời nói của lão gia tử, nâng cao giọng. Ông nhìn về phía phương xa, ôn hòa nói.
Lý lão gia tử nghe vậy thì không có nói nữa: "Thôi vậy! Thôi vậy!"
"Lão đội trưởng."
"Tôi đã từng nói với ngài —— tôi muốn quét sạch non sông này! Đặt ra những quy tắc mới, cho dù là đại gia tộc thế gia, cho dù là tổ chức bên trong thế giới, đều không thể hỗn loạn như vậy nữa."
Triệu tiên sinh đột nhiên nói.
Lý lão gia tử mở mắt ra, cố hết sức ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông trung niên bên cạnh. Trước đây, lúc Triệu tiên sinh còn trẻ, ông đã từng hỏi thăm chí hướng của đối phương, đối phương cũng đã từng nói như vậy. Nhưng lúc đó đối phương nói như vậy chỉ có thể coi là tuổi trẻ nhiệt huyết, nhưng bây giờ, dựa vào thân phận của đối phương mà vẫn nói những lời này, phân lượng trong lời nói không cần nói cũng biết…
"Khụ…! Khụ…!"
"Hô!"
"Hô!"
Lý lão gia tử ho khan kịch liệt, ông đột nhiên muốn cười, sau đó liền phá lên cười, cười đến chảy cả nước mắt. Thân thể ông vốn đang rất kém, cười, ho khan, thở dốc đều trở nên gian nan thống khổ. Triệu tiên sinh cũng nở nụ cười, cười ra tiếng.
"Tiểu Triệu, nếu như làm được, nhớ đốt cho tôi xem thế giới mới kia một chút."
"Được."
⚝ ✽ ⚝
"Đến đây thôi."
Xe con màu đen dừng lại ở Đông Thành, bên ngoài tiểu khu cũ ký.
Lục Bình trầm giọng nói ra.
Nói xong, anh đối diện với hai tầm mắt trong kính chiếu hậu, khẽ gật đầu với bọn họ, sau đó đẩy cửa ra.
"Ài… Xin lỗi! Xin lỗi! Quên cầm túi công văn rồi." Mới đi được mấy bước, Lục tiên sinh đã quay trở lại, giọng nói mang theo ý cười, giống như là đang xin lỗi tài xế.
Anh cầm túi, đi vào tiểu khu.
Trong quá trình, anh thuận thế tháo cặp kính gọng vàng xuống, sau đó thay bằng cặp kính gọng đen, hệt như những nhân viên văn phòng vừa tan làm, hòa mình vào những khu nhà ở cũ nát.
"Đi thôi." Tiết Hoa Thanh nhắc nhở.
Đinh Thanh thu hồi tầm mắt, đạp chân ga. Xe của bọn họ cho dù là như thế nào thì đều không thể dừng ở đây quá lâu.
"Cho tôi điếu thuốc." Lái được một lúc, trong lúc dừng xe chờ đèn đỏ, Đinh Thanh đột nhiên nói.
⚝ ✽ ⚝
"Chết tiệt!"
"Chết tiệt!"
Lục Bình đi ở trong tiểu khu, anh hít thở sâu, trái tim đập rất nhanh. Anh không ngừng mắng, dùng loại phương thức này để phát tiết áp lực nơi đáy lòng. Anh không ngừng nhớ lại những lời mình đã nói ở trong quán trà và hàm ý phía sau lời nói của Ngô gia Hồng Lâu.
Bước vào hành lang mờ mịt, dừng lại ở giữa tầng hai và tầng ba.
Dáng vẻ, giọng điệu, mỗi một câu nói đều đang điên cuồng hiện lên trong đầu Lục Bình. Tay trái bắt lấy lan can rỉ sắt lạnh lẽo, vẻ mặt dữ tợn:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Triệu tiên sinh tới thăm Lý gia, sao mọi chuyện lại vẫn ổn?"
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
"Mọi người đều cho rằng mình cái gì cũng biết! Đều cho rằng mình nắm giữ mạng lưới tình báo khủng bố nhất! Nhưng mà mình con mẹ nó… mình con mẹ nó biết cái đếch gì chứ! Biết cái đếch gì!"
Mới vừa trút ra chút tâm tình, dưới tầng đã truyền đến động tĩnh.
Lục Bình thu hồi cảm xúc, mặt không biểu tình, nắm chặt túi công văn, hai bước làm một hướng về phía nhà thuê chung, đẩy cửa ra.
Sau khi đóng cửa lại, anh đứng dựa mình vào cửa an ninh.
Gian phòng yên tĩnh, bạn thuê chung nhà chị Mẫn Đan còn chưa trở về. Lục Bình hít thở sâu… Khả năng chịu đựng áp lực của anh đã càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, chút thời gian phát tiết ngắn ngủi ở trong hành lang đã khiến cho anh cảm thấy tốt hơn nhiều. Nói thật, nếu như anh không có tố chất này, anh sẽ không thể đi được đến ngày hôm nay. Chỉ một buổi tối, dưới tình huống chỉ nắm giữ tin tức mơ hồ, anh đã dám cược tính mệnh! Dám lợi dụng sự bổ não của đối phương mà khiêu vũ ở trên mũi đao! Ai có thể làm được?
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình bật đèn, yên lặng thay dép.
Sau khi kiểm tra sợi tóc ở trước cửa phòng ngủ, anh đi vào căn phòng, lấy một chiếc hộp giày từ phía trên tủ quần áo xuống. Anh ông lấy hộp đựng giày trở lại phòng khách, ngồi ở trước ghế sofa.
"Hô!"
"Một lần nữa…"
Lục Bình hít thở sâu một hơi, mở hộp đựng giày ra, bên trong hộp là khẩu súng mà anh mang về từ bên trong đống súng ống võ trang bên kia, khẩu súng lục P226 bán tự động.
Đầu ngón tay đụng vào kim loại lạnh lão.
Giống như là khẩu súng này có thể mang đến cảm giác an toàn đã lâu không thấy cho Lục Bình. Lúc đang chuẩn bị bắt đầu, Lục Bình chợt dừng lại. Anh lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm video hướng dẫn, sau khi ấn vào thì để điện thoại xuống bên cạnh.
Anh trải các bộ phận của khẩu súng ở trước mặt.
Ấn xuống nút tính giờ.
"Bắt đầu." Lục Bình thấp giọng tự nói.
Có lẽ do độ thuần thục còn chưa đủ, hoặc là thiên phú trên phương diện súng ống của Lục Bình quả thực không cao. Cho dù đã luyện tập từ mùng 2 Tết đến mùng 8 Tết, nhưng Lục Bình vẫn lắp ráp có chút vụng về, thậm chí có lần còn lắp sai linh kiện.
Cuối cùng, anh gắn ống giảm thanh vào, chỉ nghe [ két ——] một tiếng, nạp đạn, lên nòng.
"Mẹ nó! 5 phút 30 giây! Đủ cho mình chết một trăm lần rồi!" Lục Bình liếc nhìn thời gian, mắng.
Đáy lòng của anh cảm thấy áp lực rất lớn.
Anh có thể cảm nhận được, một đám mây đen khổng lồ đang ấp ủ và sắp sửa bao phủ tất cả. Ánh mắt anh trở nên hung tàn, ngọn lửa trong lòng lại bùng lên. Lục Bình đột nhiên nâng súng lên, hướng về phía bức tường trong phòng khách, bóp cò với TV!
[ Phanh ——]
[ Phanh ——]
[ Phanh ——]
Tiếng súng đã được giảm thanh nổ vang ở trong phòng.
Màn hình TV vỡ vụn, vách tường nạm từng viên đạn màu cam, bóng đèn bị đập vỡ.
Bấc đèn đung đưa, còn đang lóe lên ánh sáng nhàn nhạt. Ánh sáng chiếu xuống người đàn ông âm tình bất định đang ngồi ở trên ghế sofa.
Phanh!
Phanh!
Phanh!
Trong căn nhà thuê chung yên tĩnh.
Cửa chống trộm đột nhiên bị gõ vang.
Trước ghế sofa, dưới ánh đèn màu da cam, Lục Bình đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước cửa. Vẻ mặt anh không cảm xúc, trong con ngươi hiện ra tia sáng nguy hiểm. Bàn tay buông thõng ở bên đầu gối vẫn đang nắm chặt khẩu súng lục màu đen, họng súng đen ngòm đang tỏa ra hơi nóng khó mà nhận thấy ở trong đêm đông.
"Đêm hôm khuya khoắt, cãi nhau thì đi ra ngoài mà cãi!" Ngoài cửa, người đàn ông trung niên lên tiếng mắng.
Lục Bình im lặng đứng dậy, đang định đi tới trước cửa thì trước cửa chống trộm đột nhiên vang lên tiếng bước chân, người đã đi xa.
Lục Bình vẫn đi tới phía trước cửa, nghiêng người vén mắt mèo lên, quan sát tình hình bên ngoài, khung cảnh hành lang mờ mịt hiện lên trong tầm mắt. Nhìn chăm chú trong chốc lát, Lục Bình thở phào một hơi thật dài.
Anh dựa lưng vào cửa chống trộm, lý tính cuối cùng cũng đã trở lại. Anh nhìn thoáng qua khẩu P266 trong tay, lại ngẩng đầu nhìn về phía phòng khách nhìn mà giật mình.
"Mẹ nó."
"Ban nãy phát tiết sảng khoái, hiện tại phải thu dọn tàn cuộc."
Lục Bình mắng một tiếng.
Anh cũng không oán trách gì cả, ít nhất thì lần này đã khiến anh trút hết được toàn bộ áp lực ra ngoài.
Nói làm liền làm. Anh treo áo khoác lên phía sau cửa, vén ống tay áo lên… Đầu tiên, anh cẩn thận ôm lấy chiếc TV treo ở trước tường lên, nhìn chăm chú vào viên đạn xuyên thấu màn hình, sau đó tìm bao tay và tua vít, đập nát toàn bộ phần thủy tinh còn sót lại, lấy viên đạn ở trong tường ra rồi phá hủy toàn bộ vị trí có dấu đạn.
Bên trong màn đêm yên tĩnh.
Lục Bình cẩn thận xử lý vết tích, bỏ tất cả mảnh vỡ vào trong hộp giấy. Anh đứng ở trước vách tường, nhìn về phía từng dấu đạn.
"Treo tạm một chút đồ trang trí trước vậy."
Trong lúc anh còn đang suy nghĩ.
[ Ong ong ——]
Trước khay trà, màn hình điện thoại di động chợt sáng lên, sau đó rung lên.
Bạn gái Trương Oánh Oánh gửi tin nhắn tới:
[ Anh đang làm gì vậy? Đáng yêu. Jpg, Chớp mắt. jpg]
[ Vừa tắm xong. ]
Lục Bình đáp lại.
Trò chuyện một lúc lâu, Lục Bình gõ một câu ‘chúc ngủ ngon’, đang định chuẩn bị gửi đi thì đầu ngón tay chợt dừng lại. Ánh sáng lạnh lẽo tản ra từ màn hình chiếu vào gương mặt của anh, anh hơi ngẫm nghĩ một chút, sau đó nhắn thêm mấy chữ nữa rồi mới gửi đi.
[ Ngủ ngon, bảo bối. ]
Trong căn phòng của cô gái, đèn đã tắt.
Cô gái cuộn mình ở trong chăn mở to hai mắt, gương mặt đỏ ửng, chợt cười cong mắt. Cô cầm điện thoại di động lăn lộn mấy vòng trong chăn, sau đó mới vui vẻ đáp lại:
[ Hì hì! Ngủ ngon, ngày mai gặp ]
Cô gái bình thường này vĩnh viễn sẽ không biết được, người yêu của cô mấy phút trước còn cầm súng tùy ý phát tiết tâm trạng.
⚝ ✽ ⚝
"Hô!"
"Cuối cùng đã thu dọn xong."
Đêm khuya.
Lục Bình ôm lấy thùng giấy, đi vứt ở trong một thùng rác xa xa. Anh thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía đèn đường cách đó không xa, hai tay cắm ở bên trong túi áo, đi về.
"Đúng lúc có thể mượn lực chấn nhiếp của vòng xoáy lần này để sắp xếp lại bố cục này."
Trong phòng ngủ chật hẹp.
Lục Bình bày tình báo về Triệu Chính Khiếu, Ngô Thì Chương Hồng Lâu và phần tình báo cơ mật màu vàng thứ ba ở trước mặt. Anh khép đôi mắt lại, đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Một lúc sau, anh mở mắt ra, ánh mắt trở nên quả quyết.
Lục Bình quyết định đánh cược.
Những đặc điểm vốn dĩ không rõ ràng trong thân phận nhân viên bình thường của anh đang càng ngày càng trở nên rõ ràng. Lúc anh gặp phải chuyện không còn đường lui thì thường sẽ có khả năng đưa ra quyết định vượt xa người bình thường. Lúc nên cố gắng chống đỡ, Lục Bình có thể cắn nát hàm răng để chống đỡ. Nhưng lúc có thể buông lỏng, anh sẽ phát tiết tâm tình gấp bội.
Trong bóng đêm khó bề phân biệt, cảm giác gấp gáp khổng lồ khiến cho Lục Bình nín thở điên cuồng chạy về phía trước.
Lục Bình hiểu rõ, ngày mà Lý lão gia tử chết đi chính là ngày đặt dấu chấm hết đối với mình và Lý gia.
Thời gian trôi qua.
Ngày thứ hai.
Sáng sớm cuối đông vẫn còn có chút lạnh.
Trên tàu điện ngầm chật chội.
Trong tiếng huyên náo, trong mùi hương của đủ loại đồ ăn sáng, tất cả những thứ này khiến cho Lục Bình vốn đang cảm thấy thống khổ chết lặng bỗng cảm thấy có cảm giác chân thật cực lớn.
Lục Bình chen ở trong góc, tay kéo tai nghe. Ánh mắt của anh quét qua đám nhân viên văn phòng đông nghịt ở bốn phía, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Anh đeo tai nghe lên.
Trong màn hình đang phát một chương trình về diễn xuất do một giáo sư tại học viện điện ảnh Yến Kinh giảng dạy mà Lục Bình tìm được trong khoảng thời gian gần đây.
Lục Bình chưa từng buông lỏng trên con đường học tập kỹ năng diễn xuất này. Thậm chí, anh còn cảm thấy mình tiến bộ càng lúc càng nhanh, nếu như có thể dùng trị số để đánh giá, anh sẽ định ra một tiêu chuẩn cho mình như sau:
[ Diễn xuất: Sơ cấp ]
[ Chuyên môn diễn xuất: lão đại hắc đạo: Trung cấp ( dưới một số trạng thái cảm xúc nhất định có thể đạt đến cao cấp)]
[ Đánh giá: Là người có kỹ năng diễn xuất tuyệt vời! Càng đi càng xa trên con đường diễn xuất đặc biệt, đề nghị nên tìm ra và sửa chữa những thiếu sót để phát triển toàn diện hơn! ]
⚝ ✽ ⚝
Văn hóa Ngô Minh.
Buổi sáng.
Điều hòa không khí và lò sưởi vẫn luôn được mở hết công suất, bầu không khí trong văn phòng có chút uể oải. Lục Bình ngáp một cái, đặt điện thoại di động ở trước bàn.
Đầu anh có chút căng và đâu, có lẽ là do tiếp thu quá nhiều tri thức.
"Tích góp hơi nhiều nghi hoặc." Lục Bình cầm ly giữ nhiệt lên, nhấp một hớp, thở dài nói.
"Nếu như có thời gian thì nhất định phải tới học viện nghệ thuật Trung Hải bái phỏng một số giáo sư một chút mới được. Ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi, chỉ là đến lúc đó cần chuẩn bị một chút."
Lục Bình, đánh giá thấp.
Anh áp xuống suy nghĩ của mình, cầm điện thoại di động lên, tìm kiếm một số kiểu TV ở trên app, sau đó đặt mua một chiếc có kích cỡ lớn hơn, trả tiền rồi dặn là giao hàng chậm một chút.
"Mọi người dừng công việc trên tay một chút."
"Tôi có chuyện muốn nói." Đúng lúc này, trưởng phòng Đàm Hồng mặc đồ công sở, đi vào bên trong văn phòng. Cô gõ gõ cái bàn, trầm giọng nói.
Lục Bình và bạn gái Trương Oánh Oánh nhìn nhau một cái, đồng thời nhìn về phía trưởng phòng. Trưởng phòng trung niên này luôn là người cẩn thận tỉ mỉ, giống như giáo viên chủ nhiệm thời cấp ba, nhưng lại rất hiểu nhân tình, làm người không tệ.
"Cố Đại Thạch."
Đàm Hồng nói vài câu sáo rỗng, sau đó chợt nhìn về phía Cố Đại Thạch ở trong góc, sau đó lên tiếng gọi.
"Hạng mục Xuyên Hòa năm ngoái do anh dẫn đầu, hoàn thành rất tốt, trưởng phòng tầng đã khen ngợi hạng mục này rất nhiều lần. Hiện tại, công ty thăng cho anh một cấp, sau này anh chính là người dẫn đầu của tổ hạng mục này."
Đàm Hồng tiếp tục nói.
Cố Đại Thạch mở to hai mắt, trên gương mặt thật thà lộ ra vẻ mừng rỡ, cảm thấy không nên biểu hiện quá rõ ràng nên đã lập tức thu lại cảm xúc.
Bên trong văn phòng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Lục Bình cười nhìn chăm chú về phía Cố Đại Thạch, vỗ tay cho anh. Bên cạnh anh Trương Oánh Oánh cũng vô cùng vui vẻ, vỗ tay to nhất.
Không biết sau này sẽ như thế nào, nhưng mà ít nhất thì hiện tại Lục Bình đã nhận được sự phản hồi của đồng nghiệp bên cạnh mình.
Sắc trời bắt đầu tối.
Đến gần giờ tan làm.
Lục Bình nhìn về phía đồng nghiệp mới Từ Mộng, sau đó nói với bạn gái Trương Oánh Oánh một tiếng “Đi nhà vệ sinh. "
Vào lúc anh đang định hướng về phía nhà vệ sinh, Cố Đại Thạch phía sau đột nhiên dùng sức vỗ lưng anh: "A Bình! Cậu thế mà không gọi tôi?"
"…" Lục Bình trầm mặc.
Anh đang chuẩn bị tranh thủ thời gian để gọi điện thoại cho Triệu Chính Khiếu, Ngô Thì Chương, và nhân vật nòng cốt bên trong tình báo thứ ba.
Anh không có nói gì nhiều, chỉ là đứng dậy rồi đi về phía nhà vệ sinh.
Anh sánh vai cùng Cố Đại Thạch, đứng ở phía trước bồn cầu.
"Thoải mái!" Cố Đại Thạch rùng mình, híp mắt lại.
"Lão gia."
"Triệu Chính Khiếu đến Hồng Lâu rồi."
Trung Hải.
Trong trang viên của Cao gia.
Một người đàn ông trung niên đang ngồi dựa vào ghế sofa đọc một cuốn sách thật dày, sau khi quản gia nhận được tin tức thì vội vã đi vào, ghé vào bên tai người đàn ông trung niên, nhỏ giọng nói.
"Ừm."
"Đã điều ra rõ thế lực liên quan phía sau cổ phần Hoa Minh và ngành mỏ Trí Hưng hay chưa?" Người đàn ông trung niên khép sách lại, tháo cặp kính trước sống mũi xuống, trầm giọng nói.
"Đã tra rõ."
"Đây là danh sách và tài liệu cụ thể."
Người đàn ông trung niên nhận lấy văn kiện, chỉ lật một cái, đã đặt ở trong tay. Ông dùng đầu ngón tay gõ nhẹ tập văn kiện, gương mặt uy nghiêm không biết đang suy nghĩ gì. Ông đột nhiên nhìn về phía quản gia không chớp mắt:
"Lão Hà. Ông nói xem, lần thiếu hụt này của Cao gia nên bổ sung từ chỗ nào đây. Mấy ngày nay, các tộc trưởng đều đang trách móc tôi, nói tôi không chiếu cố tốt cho gia tộc." Người đàn ông trung niên híp mắt lại, chậm rãi nói.
Trước mặt ông, lão quản gia khom người hơi cúi thấp đầu, không hề nói gì cả.
Vọng tộc Cao gia cắm rễ ở Sa Châu, Trung Hải, vẫn còn kế tục lễ chế tông tộc đến từ thời phong kiến, tộc trưởng sẽ quản lý nội bộ gia tộc và đảm nhiệm các hạng mục công việc. Ngoài dòng chính này ra, còn có 7 dòng phụ…
….
Bóng đêm càng ngày càng sâu.
Hồng Lâu.
Bầu không khí trong phòng tiếp khách dần trở nên ôn hòa, không còn nặng nề như lúc mới bắt đầu.
Mấy người chỉ là tùy ý tán gẫu đôi câu mà thôi.
Bốn người trong phòng, ngoại trừ Lục Bình ra, bất kể là Ngô Thì Chương hay là Triệu Chính Khiếu hoặc là Nhậm Xuyên Nam đều là kẻ tinh ranh. Nếu như người bình thường ngồi ở trước mặt bọn họ, cặp mặt kia của bọn họ chỉ cần nhìn qua một chút thôi đã có thể biết được rất nhiều thông tin rồi. Mục đích chung của bọn họ chính là làm cho cuộc trò chuyện trở nên dễ chịu, thoải mái và tự nhiên.
"Ha ha ha!" Sắc mặt Ngô gia hồng hào, cười vang.
"Đương nhiên là thật rồi, tôi và lão Lưu là bạn tốt, đối phương mỗi năm đều sẽ đến nơi này của tôi ở lại mấy ngày. Mấy ngày trước, sau khi chuyện được lan truyền trên các phương tiện truyền thông Hồng Kông, tôi còn đặc biệt gọi điện thoại đến hỏi thăm"
"Lão Lưu chính miệng nói với tôi, hôm đó, ông ta và Quan Thiên Hậu kia chơi trò chơi. Cuối cùng lấy đi hai quả bóng golf, mỗi quả trị giá 50 triệu, tổng cộng 100 triệu." Ngô gia giơ hai ngón tay lên.
Tại vị trí đầu tiên của bàn trà, Lục Bình nở nụ cười nhạt, nghe nói chuyện này đã được bàn tán sôi nổi ở trên mạng từ đêm 30 Tết, trước mắt hiện lên dáng vẻ xinh đẹp của Quan Thiên Hậu, trong lòng cảm khái.
Còn đang suy nghĩ, ánh mắt Lục Bình chợt khẽ động. Anh chuyển sự chú ý về phía nội tâm của mình. Anh phát hiện, mình dường như đang sinh ra cảm giác ưu việt bởi vì đang cùng Ngô Thì Chương, Triệu Chính Khiếu và người khác tán gẫu về những chuyện thú vị trong giới. Đây là điều mà người bình thường không thể nào trải qua được.
"Ài!"
"Thân phận vốn có luôn mang theo tai hại, mình phải thường xuyên chú ý, cũng cần khắc chế loại tâm tư khó có thể phát hiện này."
⚝ ✽ ⚝
"Các người đoán xem tin tức đã được truyền đi như thế nào? Đêm đó, Quan Thiên Hậu kia tiến vào bệnh viện, một bác sĩ trong bệnh viện bán tin tức cho báo lá cải." Ngô gia cười nói.
Nụ cười trên gương mặt Lục Bình dần trở nên nhạt đi. Anh vừa thay đổi như vậy, bầu không khí phía trước bàn trà cũng dần dần trở nên nghiêm túc. Ngô gia Hồng Lâu, ông trùm tài chính Triệu gia Triệu Chính Khiếu, và Nhậm Xuyên Nam đều lập tức nhìn chăm chú về phía Lục Bình.
"Tôi hôm nay sắp xếp như này, là vì ba vị, cũng là vì mình." Lục Bình đảo mắt qua một chút, cuối cùng cân nhắc từ ngữ, dùng câu nói đã được chuẩn bị trước để mở màn.
Anh vừa dứt lời, trong tầm mắt, phản ứng của ba người Ngô gia liền khác nhau. Trên gương mặt của Ngô Thì Chương vẫn là nụ cười như trước đó, không nhìn ra chút thái độ này. Triệu Chính Khiếu, Nhậm Xuyên Nam gần như là giống nhau, bọn họ đều sẽ không thể hiện cảm xúc của mình ra trước mặt người bên ngoài.
Hoặc có lẽ là mặc kệ đã từng hứa như thế nào, tiếp theo đây, nếu như Lục tiên sinh không lấy ra đủ uy hiếp và lợi ích, ba con cáo già này sẽ không dễ dàng lội xuống nước.
Trong lòng Lục Bình hít một hơi thật sâu.
Áp lực đến từ ba vị đại lão vượt quá tưởng tượng của anh. Mỗi người bọn họ đều có tâm tư riêng, có tính toán sâu xa… Cho dù anh nắm giữ tình báo cặn kẽ và khủng bố của mỗi người thì cũng không thể hoàn toàn khống chế bọn họ.
"Triệu tiên sinh, một bước kia của ông, vĩnh viễn không thể quay đầu."
Lục Bình không có quá nhiều thời gian để phản ứng.
Anh hơi dừng lại một chút, sau đó liền nhìn về phía Triệu Chính Khiếu ôn nhuận như ngọc, chỉ trong chớp mắt, cố hết khả năng nhớ lại tình báo của đối phương. Khi bí mật của đối phương xuất hiện trước mắt đủ nhiều thì áp lực do thân phận mang tới sẽ giảm đi rất nhiều. Khóe miệng Lục Bình khẽ giương lên, giọng nói mang theo ẩn ý sâu xa.
Những lời này chính là nhắc nhở, cũng là cảnh cáo.
Anh vừa dứt tiếng, sắc mặt Triệu Chính Khiếu lập tức thay đổi, cung kính đáp: "Tiên sinh nói đúng."
Trong ba người, ông là người bị Lục Bình nắm chặt nhược điểm nhất, cũng là người dễ khống chế nhất.
"Rất tốt." Lục Bình khen ngợi.
Đồng thời, trái tim cũng đập nhanh hơn, máu nóng dưới làn da đang chảy dọc cuồn cuộn tới các bộ phận trong cơ thể.
Là sự cạnh tranh khổng lồ và hưng phấn điên cuồng.
Lục Bình là một kẻ điên.
Anh lộ ra nụ cười nhạt, ôn hòa nói:
"Tôi sẽ trợ giúp ông."
Lục Bình nói xong liền dời ánh mắt đi chỗ khác, nhìn về phía người có tuổi tác lớn nhất bên trong ba người Triệu Chính Khiếu, Ngô gia Hồng Lâu, 62 tuổi.
Bị Lục tiên sinh nhìn chăm chú như vậy, cho dù là Ngô gia cũng trở nên nghiêm túc hơn. Ông ta đang gây áp lực cho Lục Bình, tương tự, Lục tiên sinh cũng đang gây áp lực lại cho ông ta. Bất kể là lúc mới bắt đầu, Lục tiên sinh lập tức nói rõ thân phận lai lịch của ông, hay là chuyện Lý gia Yến Kinh dẫn động vòng xoáy cách đây không lâu; hoặc là một màn vừa nãy, chỉ mấy lời đơn giản đã khiến cho Triệu Chính Khiếu buông xuống tư thái.
Ngô gia hiểu rõ Triệu Chính Khiếu, biết đây là một người đàn ông kiêu ngạo.
⚝ ✽ ⚝
"Ngô gia."
"Tôi chỉ cho ông một cơ hội. Ông có dã tâm, nhưng lại muốn che giấu nó, hơn nữa còn đã ẩn giấu quá nhiều năm. Thế cho nên, rốt cuộc là thật sự có tâm thái như vậy, hay là vẫn còn sợ hãi chuyện năm đó, không thể thoát khỏi sự u ám."
Lục Bình cũng không khách sáo nữa, giọng nói được đề cao, trong giọng nói mang theo chút ý khiển trách.
Trung tâm màn biểu diễn tối nay của anh chính là- cao thượng.
Anh đang cảm thấy vô cùng phấn khích, càng muốn áp chế những kẻ đang cạnh tranh với mình.
"Lục tiên sinh nói đúng." Ngô gia thu liễm nụ cười trên gương mặt, vẻ mặt bình tĩnh có chút đáng sợ, nói.
Lục Bình nhìn chăm chú vẻ mặt của đối phương, trái tim chợt nhảy lên, sau khi khiển trách xong mới cảm thấy sợ hãi đến tê cả da đầu.
Từ sau lần gặp mặt với Ngô Thì Chương lần trước, anh đã đọc đi đọc lại tình báo của đối phương, những câu nói này xuất phát từ cơn ác mộng của Ngô gia.
Cha đối phương là bao tay trắng của Vương gia, nhưng lại bị Vương gia vứt bỏ như giày rách tại thời điểm đỉnh phong nhất.
Cảm giác ngạt thở giống như cuồng phong gào thét kia cho đến ngày nay vẫn khiến cho Ngô Thì Chương chợt tỉnh từ trong mơ.
Sau khi nghe đối phương đáp lời, Lục Bình nhìn thẳng vào ánh mắt của Ngô gia. Dựa vào đạo hạnh của anh, nào có thể nhìn ra được suy nghĩ và ý đồ thực sự từ trong đôi mắt của lão hồ ly này chứ.
⚝ ✽ ⚝
"Mẹ kiếp!"
"Kệ con mẹ hắn vậy!"
"Phản ứng này rốt cuộc là như thế nào?"
"Rốt cuộc là đồng ý hay là không đồng ý?"
Lục Bình nghi ngờ không thôi.
Trong bầu không khí tĩnh mịch, Lục Bình không thèm quan tâm nữa. Anh cũng không có thời gian tiếp tục tính toán phản ứng của Ngô Thì Chương, trên mặt nở nụ cười nhạt, lạnh nhạt nhìn về phía Nhậm Xuyên Nam cuối cùng.
Người này là một ông chủ khiêm tốn, chuyên phát triển và kinh doanh năng lượng mặt trời.
Bắt đầu từ nhiều năm trước, đối phương đã chịu khó kết bạn khắp nơi, cho đến ngày nay, mặc dù bạn bè của Nhậm Xuyên Nam đều nằm trong tầng lớp chỉ có gia sản khoảng mấy tỷ, nhưng bọn họ đều là người mạnh mẽ thiết thực trong các lĩnh vực tương ứng.
Điều này hoàn toàn khác với vòng bạn bè của Ngô gia ‘Hương Giang Vọng Bắc Lâu, Trung Hải Nhìn Hồng Lâu’…
"Nhậm đổng."
"Ông chắc là cũng biết, tập đoàn xe hơi Dương Thành, phòng thí nghiệm năng lượng mới Silicon Valley… đều đang lần lượt bước chân vào đường đua này."
"Thời gian chính là sinh mệnh."
Lục Bình nhìn chăm chú về phía Nhậm Xuyên Nam.
Anh đang nhớ lại tình báo liên quan tới đối phương, không có sơ hở rõ ràng, cũng không đắc tội bất kỳ người nào. Nhưng nếu như muốn bắt được hắn, khả năng nói dễ dàng cũng dễ dàng, nói khó khăn sẽ khó khăn.
Giống như mỗi một vị đại lão đều có một chỗ cố chấp riêng.
Nhậm Xuyên Nam nhìn như khiêm tốn, ôn hòa; nhưng dã tâm khổng lồ nơi đáy lòng lại không thua kém bất kỳ người nào. Ông ta khát vọng một tay thúc đẩy bước phát triển mới của đường đua nhiên liệu.
"Lục tiên sinh, ngay cả tiến triển của mấy người kia cũng nắm ở trong tay sao?" Nhậm Xuyên Nam không có chút cảm xúc gì, chầm chậm hỏi.
"Trước khi bố cục trận này, tôi đã đặc biệt nộp đơn lên phía trên, tạm thời vượt qua quyền hạn của mình để biết được một chút tin tức. Trước mắt, trên đường đua này, tiến triển của tập đoàn xe hơi Dương Thành là chậm nhất, vừa thành lập dự án T1, mục đích chuyển hóa động năng khi xe đang di chuyển thành điện năng nghịch hướng dự trữ điện trở…"
Lục Bình giương mắt, quan sát phản ứng của hai người Ngô gia, sau đó nhìn về phía Nhậm Xuyên Nam. Dừng lại chốc lát, anh nghiêm túc đọc lại văn án đã thuộc lòng từ trước.
Đoạn lời thoại này thực sự rất phức tạp. Nó liên quan đến rất nhiều thuật ngữ kỹ thuật về nhiên liệu, Lục Bình có thể nhận ra mỗi một chữ, nhưng ghép chúng lại với nhau thì lại hoàn toàn giống như là đang xem sách trời.
Lục Bình đã phải bỏ ra không ít công sức để sáng tác ra đoạn hội thoại này và học thuộc lòng chúng.
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình vừa đọc vừa chú ý tới vẻ mặt của Nhậm Xuyên Nam.
Với lòng dạ của đối phương, đương nhiên sẽ không để cho anh nhìn ra quá nhiều, nhưng Lục Bình vẫn bắt được sự nghiêm túc ở trong ánh mắt của đối phương.
Tiếp tục!
Lục Bình tiếp tục đọc lên những tiến triển của phòng thí nghiệm, hơn nữa, trong lời nói còn không ngừng nhấn mạnh mức độ tiến triển của mỗi phòng thí nghiệm đang cách kỹ thuật trong tay Nhậm Xuyên Nam càng ngày càng gần!
"Tôi là ai?"
"Tôi đang ở đâu!"
"Mình rốt cuộc đang nói cái gì? Đầu óc của mình đã sắp trống rỗng rồi! Hô... Bình tĩnh! Nhìn tình báo của Nhậm Xuyên Nam, chính ông ta cũng hoàn toàn không rõ tiến độ của mấy phòng thí nghiệm khác. Cho nên, cho dù mình tùy ý bịa đặt, cũng tuyệt đối sẽ không khiến cho đối phương hoài nghi!"
Trong quá trình đọc lại lời thoại, tim của Lục Bình gần như là như treo trên cao.
Hoàn toàn dựa vào tấm lưng cứng rắn.
Rất sợ sẽ đọc sai một thuật ngữ chuyên ngành phức tạp nào đó, bởi vậy mà chôn vùi toàn bộ thành quả. Sống lưng Lục Bình chẳng biết đã chảy đầy mồ hôi từ lúc nào. Anh gần như là kiên trì đến cùng, đọc lên lời thoại cuối cùng:
"Tiến độ của phòng thí nghiệm Silicon Valley đã đạt tới hệ thống điều khiển điện tử."
Vừa dứt lời, Nhậm Xuyên Nam đột nhiên mở to hai mắt, nhưng lập tức thu liễm cảm xúc.
Lục Bình nhìn chăm chú một màn này, ngón chân cuộn chặt bên trong giày da hơi buông lỏng, biết rõ mình đã nói đúng điểm rồi.
Nỗi sợ hãi xông lên đầu.
Phanh ——
Phanh ——
Phanh ——
Trái tim không ngừng đập thình thịch.
⚝ ✽ ⚝
Trên gương mặt Lục Bình là nụ cười tiêu chuẩn. Anh cho Nhậm Xuyên Nam thời gian suy nghĩ, ánh mắt nhìn về phía chén trà trước mặt. Anh trấn định nâng chén trà lên, dùng nắp trà khêu khêu lá trà một cái, nhẹ nhấp một ngụm. Trong dư quang của ánh mắt, anh chú ý tới phản ứng của hai người Triệu Chính Khiếu ở bên cạnh.
Hai vị đại lão chục tỷ này có phản ứng khác nhau, bọn họ chắc là cũng không hiểu một loạt thuật ngữ kia. Nhưng không sao cả, hai người bọn họ có thể xác định được các thông số của phòng thí nghiệm và tính toán ra phạm vi kỹ thuật thông qua những lời nói kia.
Mà điều quan trọng hơn chính là! Tổ chức phía sau lưng Lục tiên sinh… thậm chí đã vươn tới cả Lĩnh Nam, Bắc Mỹ và những khu vực khác.
Có lẽ là do đồng thời nghĩ đến một điểm này, trước bàn trà, Ngô gia Ngô Thì Chương và Triệu Chính Khiếu nhìn nhau một cái, đều có thể nhìn ra sự kinh hãi nơi đáy lòng của đối phương.
Bọn họ khó có thể át chế được sự khẩn trương và hưng phấn.
Mục đích đến từ vực sâu thế giới như vậy không thể nào chỉ là hai con tôm tép như bọn họ được, âm mưu trong đó chắc hẳn là sẽ vô cùng lớn, trong đó nguy hiểm và cơ hội đồng thời tồn tại!
"Nhậm đổng."
"Triệu tiên sinh có thể rót dòng vốn đầu tiên và tiếp theo vào dự án của ông. Ngô gia Hồng Lâu sẽ cung cấp phần ô dù thứ nhất, không biết Vương gia Yến Kinh liệu có đủ hay không?" Trong khói trà lượn lờ, Lục Bình nhìn về phía Nhậm Xuyên Nam, hơi nâng cao giọng, trầm giọng nói.
Anh vừa dứt lời, mí mắt Ngô gia giật giật. Đến lúc này, ông hiển nhiên đã phát hiện ra trong lòng của mình không thể từ chối.
Triệu Chính Khiếu ngồi ngay ngắn người lại, khí chất nho nhã dịu dàng được thay thế bằng ánh mắt sáng rực.
Trong khoảnh khắc.
Bầu không khí bên trong sảnh tiếp khách của Hồng Lâu trở nên nóng bỏng và khẩn trương. Cảm giác ngột ngạt bao phủ người vẫn luôn giản dị ôn hòa như Nhậm Xuyên Nam.
Hô hấp Nhậm Xuyên Nam trở nên dồn dập hơn trước đó.
Dòng máu nóng bỏng dưới làn da đang cuộn trào mãnh liệt khắp thân thể. Ông đã khắc chế và nhẫn nại quá nhiều năm, đáy lòng hiện tại đang bị nhen lửa.
"Lục tiên sinh."
"Ngài có thể bảo đảm địa vị nòng cốt của tôi trong đợt hợp tác này hay không?"
Giọng nói của Nhậm Xuyên Nam khàn khàn, trầm giọng hỏi.
"Đương nhiên."
"Tôi bố cục cho ba người các người, ba người mỗi người đều chiếm một phần, tồn tại phía sau tôi cũng chiếm một phần, cũng đảm nhiệm chức vụ người giám sát."
Lục Bình ôn hòa nói.
"Nếu là như vậy thì tôi sẽ đánh cuộc một lần!" Nhậm Xuyên Nam trầm ngâm suy nghĩ, do dự, vùng vẫy, sắc mặt ông đột nhiên trở nên kiên định, ánh mắt sáng như đuốc, cao giọng nói.
"Triệu Chính Khiếu." Lục Bình nhìn về phía Triệu Chính Khiếu, gọi một tiếng.
"Tôi tín nhiệm tiên sinh." Triệu Chính Khiếu không do dự, ông đã sớm nằm trong thế cục này rồi, bèn trầm giọng nói.
"Hồng Lâu… Ngô gia." Lục Bình cuối cùng nhìn về phía Ngô Thì Chương, nhếch miệng lên, trong ánh mắt mang theo ý vị sâu xa, từ từ nhấn mạnh.
Ngô Thì Chương lập tức nghiêm mặt, ông là người cẩn thận nhất. Nếu như có thể, ông không muốn dễ dàng đặt cuộc như vậy, nhưng bây giờ, nhìn dáng vẻ kia của Lục tiên sinh rõ ràng là đang đưa ra cảnh cáo cuối cùng đối với ông ta.
Không có cho ông cơ hội hối hận.
"Lục tiên sinh, tôi tín nhiệm ngài nhất." Một hồi lâu, Ngô gia thở ra một hơi, nặng nề nói.
Đối phương vừa dứt lời, đáy lòng Lục Bình lập tức bị niềm vui sướng khổng lồ bao trùm! Cảm giác thỏa mãn khó có thể áp chế gần như muốn cắn nuốt toàn bộ con người anh! Thế cục này hôm nay chính là một thành tựu quan trọng đối với anh!
Nhưng anh không dám để lộ ra chút cảm xúc nào.
Ba ——!
Chỉ nhìn thấy Lục Bình cười cười, sau đó vỗ tay, tiếng vỗ tay vang lên bên tai bốn người. Anh lại cười nói: "Hợp tác được thành lập từ đây."
"Nếu như có người không tuân thủ…"
"Nếu như có người phản bội..."
"Với tư cách là người bảo đảm, người chứng kiến và là một bên hợp tác, chúng tôi sẽ sử dụng tất cả tài nguyên và năng lượng có thể điều động để duy trì mục đích hợp tác lần này…"
Lục Bình thu liễm nụ cười, giống như là đang tuyên thệ, đồng thời cũng là cảnh cáo, chậm rãi nói ra.
Trong giọng nói vang vọng, Ngô gia Ngô Thì Chương, ông trùm tài chính Triệu Chính Khiếu và Nhậm Xuyên Nam đều nhìn chằm chằm một màn này không chớp mắt. Vẻ mặt của bọn họ cũng càng ngày càng trở nên nghiêm túc. Mặc kệ trong lòng tín nhiệm mấy phần đối với những lời này của Lục tiên sinh, tóm lại đáy lòng cũng đã được nới lỏng đôi chút.
⚝ ✽ ⚝
"Chức trách của tôi đến đây liền chấm dứt."
"Các điều khoản hợp tác còn lại sẽ do ba người tự mình bàn bạc và quyết định."
Lục Bình nói xong lời thoại, trái tim lại lần nữa nhảy lên mấy cái, không hiểu sao lại cảm thấy có chút ghiền.
Mấy câu nói ấy được anh xem như là lời làm chứng cho tổ chức. Phía sau sẽ tiếp tục được sửa đổi, và sẽ được nói ra sau mỗi một lần thúc đẩy hợp tác quan trọng. Có lẽ có một ngày, nó sẽ trở thành những câu nói có phân lượng rất nặng, khi được đọc lên, tất cả mọi người đều không dám cười đùa và xem thường.
Suy nghĩ trong chốc lát, Lục Bình lại lộ ra nụ cười, nhìn về phía ba người trước mặt, ôn hòa nói.
"Lục tiên sinh yên tâm."
"Nhất định sẽ khiến cho tiên sinh hài lòng."
"Như thế rất tốt."
Ba người Ngô Thì Chương cảm thấy rất hài lòng đối với chuyện Lục Bình buông tay. Sau khi nghe thấy lời kia của đối phương liền vội tiếp lời.
"Lão Hà."
Trong trang viên Cao gia.
Người đàn ông trung niên bảo thủ đứng lên, đi về phía cạnh cửa sổ sát đất, nhìn ra cảnh đêm nơi xa. Ông quay đầu lại, bình tĩnh nói: "Chính Tiếu lần này biểu hiện rất tốt, vậy chỉ đành dùng mạng của nó để bổ sung chỗ thiếu hụt trong chuyện làm ăn vậy."
"Lão gia…" Lão quản gia nghe vậy, muốn nói lại thôi.
Tuy Triệu Chính Khiếu là người phụ thuộc của gia tộc, nhưng mấy năm nay đã trở thành găng tay trắng của Cao gia, xem như đã lập công lao hiển hách. Hơn nữa, địa vị của đối phương trong thị trường tư bản cũng không thấp, cho dù lại lựa chọn người mới thì muốn đi đến bước này cũng không dễ dàng.
"Lão Hà, ông đi theo tôi mấy năm nay, nhưng vẫn là thiếu chút quyết đoán."
"Trong chuyện lần này, Chính Khiếu đã không phụ sự kỳ vọng lớn của chúng ta, nhưng biểu hiện quả thực quá hoàn mỹ, để cho tôi không nhìn ra sơ hở. Ông nói xem, tại sao cậu ta lại không có một câu oán hận nào với chúng ta? Bất kể có cậu ta tham gia vào hay không thì đều không còn quan trọng, tài sản những năm này của cậu ta đủ để lấp đầy khoảng trống. Để cho Cao Tiểu Lan và Triệu Bính Thiện chuẩn bị thừa kế di sản đi." Giọng nói của người đàn ông trung niên chứa đầy sự nghi ngờ.
"Tôi biết rồi." Lão quản gia khom người, trầm giọng nói.
Nói xong, ông lui về phía sau mấy bước, sau đó vội vã quay người rời khỏi, đi điều động tài nguyên.
⚝ ✽ ⚝
"Nếu Lục tiên sinh không ngại thì có thể ở lại đây nghỉ ngơi."
Hồng Lâu.
Phòng khách.
Thế cục do Lục Bình tổ chức sắp tan cuộc, sau khi Triệu Chính Khiếu và Nhậm Xuyên Nam chào hỏi mấy tiếng liền lần lượt rời khỏi. Tài xế và vệ sĩ của bọn họ đều được sắp xếp ở trong phòng nghỉ ngơi chuyên dụng.
Trong phòng, Ngô gia nở nụ cười, nhiệt tình nói.
"Lần sau đi."
"Ngày mai còn phải đi làm."
Ánh mắt Lục Bình lướt qua người nữ giúp việc và vũ cơ. Sau khi cuộc nói chuyện chính thức kết thúc, Ngô Thì Chương đã gọi ba cô gái này đến bên cạnh anh. Nghe thấy Ngô gia muốn mời Lục tiên sinh ở lại nghỉ ngơi, cô gái mặc quần áo hầu gái và vũ cơ dị vực Du Nhạn đều lập tức nhìn về phía chủ nhân với ánh mắt khao khát.
Lông mi dài của bọn họ khẽ run lên, điềm đạm đáng yêu, người thì cắn đôi môi đỏ mị hoặc dụ người. Người quản gia trẻ tuổi được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, gương mặt lạnh lùng cấm dục cố giấu đi sự khao khát, nhưng vẫn có thể bị nhìn thấy rõ ràng.
Ba người bọn họ đã được thiết lập với những tính cách khác nhau. Nữ giúp việc dễ thương, vũ cơ dị vực mị hoặc uyển chuyển, và nữ quản gia băng lãnh ngạo kiều.
Sau khi chịu áp lực cực lớn sẽ khiến cho cảm giác thỏa mãn đạt đến cực hạn.
Tâm trạng xen lẫn giữa địa ngục và thiên đường, Lục Bình lại nhìn về phía bức tranh tuyệt mỹ trước mặt. Thành thật mà nói, trong đầu của anh đang diễn ra một trận chiến khốc liệt.
Không bao lâu sau, trên mặt anh lại nở nụ cười như thường lệ, bình tĩnh đáp.
Ngồi vào xe con màu đen, thông qua kính chiếu hậu có thể trông thấy Ngô gia và ba