Chương 195 - Khi Lục Bình Đóng Vai Đại Lão Ngay Trước Mặt Mọi Người!
Trước khi bắt đầu chương trình học và bồi dưỡng, trước hết cần định rõ đề mục và nội dung của chương trình học. Đề mục của chương trình học là làm thế nào để diễn nhân vật một cách sống động. Mà trong tiết học hôm nay, chỉ cần cẩn thận tiến một bước là được, làm thế nào để diễn vai đại lão trong phim truyền hình một cách sống động! Tôi sẽ lấy bộ phim « Bố già I, II, III» của nước ngoài, và « Series Vô gian đạo » trong nước làm tài liệu giảng giải."
Cố Kiện Ngô lão tiên sinh nói.
Nghe xong lời này, ánh mắt Lục Bình sáng lên. Khóa học này đối với học sinh biểu diễn chuyên nghiệp bình thường chỉ là có nhiều thêm một nhân vật diễn, nhưng với anh mà nói, đó chính là thứ có thể cứu mạng! Có thể đẩy nhóm đại lão xuống khỏi ngai vàng!
"Quả nhiên không đến nhầm."
Lục Bình móc sổ và bút ra, hết sức chăm chú.
“Đã nói xong về đề mục, hiện tại nói một chút về nội dung giảng bài. Khóa của tôi hôm nay chủ yếu chia làm hai phần. Một là lý luận, hai là hành động. Ở phần thứ hai, tôi sẽ mời các bạn học tự mình lên sân khấu tiến hành biểu diễn, sau đó tôi sẽ đưa ra phân tích cụ thể." Cố Kiện Ngô lão tiên sinh tiếp tục nói.
Nói xong, ông không còn phí lời nữa, liền bắt đầu buổi học. Trong kịch trường nhỏ, phía trên màn ảnh là nội dung tài liệu của lão tiên sinh, đồng thời, giọng nói trầm bổng của ông cũng vang lên ở bên tai.
⚝ ✽ ⚝
Ngoại ô, cổ trấn.
Sắc trời đã hoàn toàn tối, Đinh Thanh vẫn đứng ở trước cửa. Anh đã đứng đây từ lúc trưa cho đến hiện tại… Đúng lúc này, một ông lão cường tráng đi đến từ phía xa.
"Ai vậy?" Giọng nói khàn khàn, cảm giác như vải lụa bị xé nát.
"Người phát ngôn của nhánh thứ ba Tào Môn, Đinh Thanh đến bái phỏng, bái kiến Điền gia!" Đinh Thanh ôm quyền, trầm giọng nói.
"Đinh Thanh? Chính là người đã làm thịt lão hồ ly Viên Thái Bình kia?" Ông lão vốn không thèm để ý, nhưng sau khi nghe thấy mấy chữ Đinh Thanh thì trên gương mặt lập tức lộ ra vẻ hứng thú, hỏi.
"Đi! Vào trong rồi nói! Nói rõ cho tôi một chút cậu đã làm thế nào để kéo lão hồ ly kia xuống nước?" Điền gia tiếp tục nói.
Ông đưa bàn tay vào trong khe cửa, vặn chốt rồi đẩy cánh cửa ra. Bên trong là một khoảng sân nhỏ được lát đá xanh và một ngôi nhà mái dốc hai tầng.
Sau khi ngồi vào trong nhà, Đinh Thanh tính toán những gì có thể nói. Anh có nghe nói vị Điền gia tinh thông Bát Cực Quyền này từng có ân oán với Viên Thái Bình.
Sau đó, anh kể lại mọi chuyện…
"Cậu muốn mời tôi làm huấn luyện viên?"
"Tôi đã sớm lập lời thề là sẽ không rời núi nữa rồi." Điền gia trầm giọng nói. Ông dừng một chút, đột ngột chuyển chủ đề: "Nhưng mà tôi có một đồ đệ, chắc là nó sẽ tình nguyện thôi."
"Đồ đệ?" Đinh Thanh hỏi một câu.
Anh đang tìm võ sư cho Lục tiên sinh, đương nhiên là muốn tìm những thiên tài võ học thực sự.
"Cậu cứ yên tâm, đồ đệ kia ít nhất cũng được bảy tám phần của tôi, năm xưa từng lăn lộn trong hắc đạo ở nước ngoài, cũng có chút danh tiếng. Đáng tiếc, đối phương là một người thích hưởng lạc, yêu thích tài sắc, cho nên chỉ có thể như vậy." Điền gia chú ý tới sắc mặt của Đinh Thanh, cười nói.
"Xin Điền gia làm người trung gian giới thiệu một chút!" Đinh Thanh ôm quyền, trầm giọng nói.
"Cuối cùng cũng được khai sáng!"
"Đây chính là thói quen được hình thành từ lâu, là đại sư trong lĩnh vực biểu diễn!"
Học viện hí kịch Trung Hải.
Trong kịch trường nhỏ.
Lục Bình nghe như si như say. Trên con đường diễn xuất này, anh hoàn toàn chính là xuất thân từ hoang dã. Vì để có thể tiến bộ với tốc độ nhanh nhất, anh đã nhảy múa ở trên dây thép, rèn luyện từ trong sinh tử. Điều này chưa từng xảy ra trong các lịch sử diễn viên. Lục Bình tiến bộ rất nhanh, nhưng kỹ năng cũng hoàn toàn bị lệch.
Anh hấp thu quá nhiều kiến thức một cách vội vàng, lúc này bậc thầy diễn xuất Cố Kiện Ngô đang giảng giải nội dung mà ông quen thuộc nhất, rất nhiều điểm nghi hoặc của Lục Bình đều đã được làm sáng tỏ.
"Đã ghiền!"
"Thật sự là đã ghiền!"
Lục Bình cảm thấy thỏa mãn, cảm giác như mỗi một lỗ chân lông trên người đều đang mở ra.
Thời gian không ngừng trôi qua.
"Được rồi. Phần lý thuyết chỉ nói đến đây thôi, muốn có sự thống nhất giữa kiến thức và hành động thì tất nhiên là phải mạnh dạn thực hành. Bây giờ tôi sẽ mời một số bạn học lên sân khấu biểu diễn, có người nào tự nguyện muốn lên không?"
"Đây là một cơ hội, tôi sẽ vạch ra những điểm thiếu sót trong màn biểu diễn của mỗi người, sau đó đề xuất phương hướng cải tiến." Cố Kiện Ngô lão tiên sinh tiếp tục nói.
Lục Bình vốn không có dự định gì, nhưng sau khi nghe thấy có thể nhận được chỉ điểm thì anh liếm môi một cái, có một chút động lòng. Đối với anh mà nói, có thể tiến bộ hơn một chút, có thể biết rõ làm thế nào để diễn càng tốt hơn đều là những thứ quan trọng.
Tim anh đập rộn lên.