Chương 196 - Cảm Giác Ngột Ngạt!
Cảm giác khẩn trương này hoàn toàn khác với lúc đối mặt với cái chết.
Yết hầu nhấp nhô.
Lục Bình nuốt một ngụm nước miếng, sau đó giơ tay lên.
"Bạn học này rất không tồi."
"Làm phiền cậu đi lên đây, còn có những bạn học khác nữa, không có gì phải sợ cả, dũng cảm biểu diễn và luận bàn thì mới có thể nâng cao kỹ năng một cách nhanh chóng được."
Lục Bình đứng ở trước sân khấu, ánh đèn chiếu xuống trên người anh.
Anh rút thăm biểu diễn.
Nhân vật biểu diễn là Nghê Vĩnh Hiếu trong Vô gian đạo.
⚝ ✽ ⚝
"Vậy mà lại là Nghê Vĩnh Hiếu?!"
Lục Bình thì thầm trong lòng. Phải biết, người anh mô phỏng nhiều nhất chính là Nghê Vĩnh Hiếu, thậm chí, bắt đầu từ lúc gặp Lý Ngọc Trân, hình mẫu cốt lõi mà anh bắt chước khi đánh cờ với các nhân vật lớn… chính là Nghê Vĩnh Hiếu!
...
"Bắt đầu đi." Bậc thầy diễn viên Cố Kiện Ngô nhìn về phía Lục Bình, cười nói.
Trước sân khấu, hơn hai mươi học sinh ngẩng đầu lên.
"Vượt quá bình thường!"
"Đúng là con mẹ nó vượt quá bình thường! Cuộc đời hiện tại của mình rốt cuộc đang ở trong cái trạng thái gì đây?"
Lục Bình đứng ở trước sân khấu, ánh đèn phía trên sân khấu chiếu xuống trên người anh và mấy người học sinh khác. Lúc này, anh lấy lại tinh thần, trong đầu xuất hiện hình ảnh một nhân viên bình thường lại giả làm người mối lái đi lại những các tầng lớp quyền quý. Còn có hiện tại, một nhân viên, một đại lão, vậy mà lại đứng ở giữa sân khấu của học viện hí kịch.
Trái tim trong lồng ngực không ngừng đập loạn lên.
Máu tươi nóng bỏng điên cuồng chảy xuôi giữa tứ chi.
Mộng huyễn!
Buồn cười!
Anh muốn đưa tay vò tóc, học theo Bát Thần, nhếch môi tùy ý cười.
“Mình thực sự là… vô cùng yêu thích cuộc sống như thế!"
⚝ ✽ ⚝
"Giáo sư." Lục Bình đột nhiên giơ tay lên, ngẩng đầu lên nhìn về phía thầy diễn xuất Cố Kiện Ngô.
"Sao thế?"
"Hình tượng của Nghê Vĩnh Hiếu là một người đeo mắt kính gọng vàng, cho nên em đang nghĩ, không biết có thể cho em mượn chút đạo cụ hay không." Lục Bình trầm giọng nói.
"Không tồi. Cậu cận bao nhiêu độ?"
"Khoảng 3 độ."
"Có bạn học nào đeo kính mắt gọng vàng, lại cận khoảng 3 độ hay không?"
Thầy diễn xuất Cố Kiện Ngô nhìn về phía các học sinh, hỏi.
Không lâu sau, một nam sinh trẻ tuổi chạy đến trước sân khấu, đưa mắt kính của mình lên.
"Cám ơn, cậu cứ ngồi ở hàng thứ nhất đi, như vậy mới có thể thấy rõ được.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
“Bạn học, kính của cậu đây."
Cố Kiện Ngô cười rồi đưa kính cho Lục Bình.
"Hô!"
Lục Bình hít một hơi thật sâu, anh cởi chiếc áo thể thao màu xám bên ngoài xuống, chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần jean màu đen. Một nữ sinh trước sân khấu vội vàng nhận lấy áo khoác, có chút ngượng ngùng ôm vào trong ngực.
Đúng lúc này.
Lục Bình lấy mắt kính gọng đen của mình xuống, sau đó đeo cặp kính gọng vàng lên. Trong ngày thường, đeo kính mắt gọng vàng Lục Bình sẽ đại biểu cho thân phận thương nhân tình báo và người mối lái thần bí.
"Cảm giác đến rồi." Anh nói nhỏ một tiếng.
Ánh mắt và khí chất lập tức không chịu khống chế mà thay đổi.
"Ồ?"
Trước sân khấu, trong ánh mắt của bậc thầy diễn xuất- giáo sư chuyên ngành diễn xuất của học viện hí kịch Trung Hải- Cố Kiện Ngô lộ ra vẻ kinh ngạc, trong miệng khẽ ồ lên một tiếng. Trong mắt của ông, khí chất của người thanh niên này hoàn toàn khác hẳn so với ban nãy. Ông vậy mà có thể mơ hồ cảm nhận được cảm giác nguy hiểm thuộc về Nghê Vĩnh Hiếu trên người thanh niên này, giống như là loài săn mồi hàng đầu trong chuỗi thức ăn.
"Hạt giống tốt từ chỗ nào tới vậy?" Ông khen ngợi một câu.
Biểu diễn bắt đầu. Người đối diện với Lục Bình chính là bốn sinh viên chuyên ngành diễn xuất của học viện hí kịch Trung Hải. Bọn họ cùng biểu diễn đoạn ngắn kinh điển nhất, cha của Nghê Vĩnh Hiếu chết, bốn vị đại lão dưới quyền mưu toan phản kháng và từ chối giao tiền thưởng. Giọng điệu Nghê Vĩnh Hiếu bình tĩnh, ung dung, chỉ gọi mấy cuộc điện thoại đã mượn được sức người và liên hợp người bắt lấy bốn vị đại lão.
"Kệ con mẹ nó chứ, đoạn diễn này lại rơi vào trong tay của mình." Lục Bình cảm khái.
Anh đã xem đi xem lại đoạn này vô cùng nhiều lần, thậm chí trước đây không lâu, trong xe con màu đen, anh cũng đã gọi hai cuộc điện thoại như vậy để kích thích hai gia tộc hàng đầu Yến Kinh tạo áp lực với Cao gia.
Trên bản chất, chính là lực lượng tình báo!
Nếu như chỉ diễn mỗi đoạn này, Lục Bình hoài nghi, cho dù là ảnh đế Ngô tự mình qua đây thì sợ rằng cũng đều diễn không bằng mình.
….
Sân khấu trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, tất cả mọi người đều chuyên chú nhìn về trước sân khấu.
Sân khấu bị chia làm hai nửa, một nửa là Lục Bình đóng vai Nghê Vĩnh Hiếu ngồi ở trước ghế sofa; một phần khác là bốn vị lão đại đang ăn lửa cháy nồi.
Lục Bình tiến vào trạng thái, anh không biết mình là Nghê Vĩnh Hiếu, hay là thương nhân tình báo nữa. Chỉ nhìn thấy, tay anh cắm ở bên trong túi, đi mấy bước ở phía trước ghế sofa…