Chương 202 - Nấu Không Tệ
Anh ta phát lại video một lần nữa, cảnh tượng trong hầm gara và cổng chính của tòa nhà xuất hiện ở đáy mắt anh.
Anh ta không ngừng tua đi tua lại, đầu ngón tay gõ gõ tay lái.
"Thời gian này, nhà để xe hoặc là cổng chính đều không có bên thứ ba nào đáng nghi tiến vào."
"Như vậy…"
"Người đứng phía sau Lý Ngọc Trân có khả năng đang ẩn náu tại một góc nào đó trong tòa nhà."
Gương mặt người đàn ông không biểu tình, trầm giọng nói.
Trong kính chiếu hậu, một cô gái trẻ tuổi ăn mặc thời thượng đang đến gần. Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng rút thẻ nhớ ra, sau đó nhét giấy báo vào hộp đựng phía trước ghế lái. Khi cửa xe bị kéo ra, anh ta lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười để hỏi thăm.
Chiếc xe di chuyển. Khi xe chuẩn bị rời khỏi, người đàn ông trung niên thâm sâu liếc mắt nhìn tòa nhà Xuyên Hòa một cái, trong đó đúng lúc có một đám nhân viên đi ra khỏi công ty.
"Bác tài, không biết đã có ai từng nói với anh là anh rất giống với một minh tinh điện ảnh hay chưa?"
"Có, là anh Tằng nha, rất nhiều người đều nói vậy!" Tài xế cười nói.
Cô gái trẻ tuổi thời thượng thò đầu, liếc nhìn bằng lái, giống như là có phát hiện gì lớn: "Anh cũng họ Tăng, còn là Tăng Vĩ! Ha ha ha…"
Chỗ ngồi tài xế, trên mặt Tăng Vĩ mang theo nụ cười, nhưng đáy mắt lại đang không ngừng lập loè nguy hiểm. Anh ngẩng đầu lên, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn chăm chú về phía cô gái trẻ tuổi kia.
Chiếc xe màu trắng kia vẫn đưa đón khách hàng như thường lệ.
Đến đêm khuya, Tăng Vĩ đeo bao tay vào, ấn nút quấy nhiễu tín hiệu, tất cả camera giám sát mà anh đi qua đều bị nhiễu. Anh ta đứng ở trước cửa chống trộm, cắm chìa khóa trong tay vào trong ổ khóa. [ Lạch cạch ——] một tiếng, cửa bị mở ra. Người đàn ông trung niên vóc dáng thấp bé Tăng Vĩ không tiếng động bước vào bên trong nhà.
Cô gái trẻ tuổi thời thượng còn chưa ngủ, đang đeo tai nghe và chơi game cùng bạn bè.
Tăng Vĩ đứng ở sau lưng cô, nhìn về phía màn hình, sau đó đưa hai tay ra vuốt ve gương mặt cô gái. Con ngươi cô gái lập tức trợn to, thân thể run rẩy, chớp chớp mắt.
[Răng rắc ——! ]
Cổ bị vặn gãy.
"A lô."
"Đây là người phụ nữ của anh à?" Tăng Vĩ cầm tai nghe lên, áp vào tai, đáp một tiếng, ánh mắt lộ ra tia máu, há miệng: "Qua đây nhặt xác cho cô ta đi."
⚝ ✽ ⚝
"A Bình."
"Oánh Oánh."
"Có đi quán game hay không?"
Trước tòa nhà.
Bốn người Lục Bình và Trương Oánh Oánh đi ra từ bên trong tòa nhà, hơi híp mắt lại, liếc nhìn ánh hoàng hôn nơi xa.
Trong tầm mắt, đô thị lớn ngựa xe như nước, ven đường phía xa có một cô gái duyên dáng với đôi chân dài ngồi vào một chiếc xe taxi màu trắng. Đúng lúc này, giọng nói của Cố Đại Thạch vang lên ở bên tai.
"Không, gần đây có chút không thoải mái." Lục Bình tùy ý nói.
Anh vừa dứt lời, liền cảm nhận được ánh mắt quan tâm của bạn gái Trương Oánh Oánh.
Vẫn như thường ngày.
Lục Bình đưa bạn gái lên tàu điện ngầm, sau đó quay người rời khỏi. Lần này, anh không có đi chỗ khác mà là đến căn phòng có view nhìn ra sông.
"Lục tiên sinh."
Tối nay Lý Anh mặc bộ chiếc váy màu trắng, cổ áo và bả vai được thiết kế đặc biệt, lộ ra đôi chân thon dài.
Cô mở cửa, hai tay đặt ở trước người, gọi một tiếng.
Nói xong, cô liền tiến đến nhận lấy túi công văn và áo khoác trong tay Lục Bình. Sau khi treo áo xong, cô lại nửa ngồi đổi giày cho Lục Bình.
"Không biết tiên sinh thích ăn cái gì, nên tôi đã nấu vài món cơm nhà sở trường của mình."
Trong phòng bếp.
Trước bàn dài bày đầy thức ăn. Nói là tự làm, nhìn vào quả thực rất giống như là tự làm, trông còn có chút cảm giác cơm nhà.
"Đúng lúc tôi có chút đói." Lục Bình nói.
Anh vừa dứt lời, trên mặt Lý Anh lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ. Sáng hôm nay, Lục tiên sinh gửi tin nhắn cho cô, nói buổi tối sẽ qua đây. Hơn nữa còn muốn luyện tập điệu waltz với cô.
Cô lập tức xin nghỉ phép, sau đó bỏ ra nhiều tiền để mời một giáo viên dạy múa chuyên nghiệp tới dạy cho mình. Lúc gần đến giờ, cô mới vội vàng chạy về nhà. Tuy rằng không xác định được liệu tiên sinh có muốn ăn cơm hay không, Lý Anh vẫn hao tốn tâm tư nấu một bàn đồ ăn.
Thành công không có tình cờ.
Lý Anh biết rõ, mình không phải là không thể thay thế. Muốn ngồi chắc thì phải biết lo nghĩ sâu xa.
"Thêm nửa bát." Lục Bình đưa bát cho Lý Anh.
"Nấu không tệ."
Lục Bình nhận lấy khăn giấy, lau miệng, sau đó nói.
Anh đã lâu rồi không có ăn mấy bữa cơm thường ngày như này, khẩu vị cũng tốt hơn ngày thường nhiều.
"Tôi lần sau lại nấu cho tiên sinh."
Lúc nãy, Lý Anh đã cẩn thận ghi nhớ những món ăn mà Lục tiên sinh ăn nhiều hơn, chuẩn bị lần sau sẽ tập trung vào những món này.
Lục Bình đi đến phòng khách, mở TV lên. Anh thoải mái dựa vào ghế sofa, nghiêng đầu, nhìn khung cảnh dòng sông thơ mộng bên ngoài cửa sổ.
"A —— " Anh ngáp một cái.
Một bên khác, Lý Anh đi vào phòng bếp dọn dẹp.