← Quay lại trang sách

Chương 203 - Tảng Đá Lớn Bị Ném Vào Trong Vòng Xoáy Rồi!

Một lúc sau.

Ánh đèn của phòng khách bị tắt hơn một nửa.

Những chiếc loa đắt tiền phát ra điệu nhạc cổ điển của điệu waltz. Lục Bình và Lý Anh đứng ở chính giữa phòng khách… Người phụ nữ dịu dàng ngẩng đầu lên, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, ánh mắt ướt át nhìn chăm chú vào Lục Bình.

"Lục tiên sinh."

"Anh ôm lấy eo tôi…"

"Đúng! Chính là như vậy…"

Những bước nhảy cơ bản nhất được thực hiện một cách cẩn thận.

Lúc này, Lục Bình mới phát hiện ra một thiếu sót lớn của bản thân, tứ chi không phối hợp tốt như anh tưởng tượng. Bước chân vụng về, không ngừng giẫm phải chân của Lý Anh.

⚝ ✽ ⚝

"Hít…" Gương mặt Lý Anh đỏ bừng, cơn đau truyền đến từ bàn chân khiến cho cô không khỏi mím môi.

"Cô nghỉ ngơi sớm đi, tôi đi về trước."

Lục Bình đi vào thư phòng, lúc trở ra, anh đeo một cái túi tennis màu đen. Lúc đi tới trước cửa, anh cúi đầu nhìn về phía Lý Anh đã đổi sang quần áo ở nhà, da thịt trắng nõn lại có chút đỏ hồng, bình tĩnh nói.

"Ừm."

Lý Anh muốn tiên sinh ở lại qua đêm, nhưng lời đến bên miệng lại không dám nói ra khỏi miệng.

Chân của cô có chút mềm nhũn, những ngón chân lộ ra khỏi dép vẫn còn có chút đỏ, cảm giác như sưng lên. Nghe thấy lời nói của Lục Bình, Lý Anh thấp giọng đáp.

Lục Bình liếc nhìn Lý Anh, vóc dáng thon dài đều đặn, da thịt trắng noãn hơi ửng đỏ, gương mặt trứng ngỗng cổ điển, trong lòng càng ngày càng cảm thấy hài lòng đối với cô gái này. Nhưng anh không nói ra suy nghĩ của mình, chỉ gật đầu, sau đó kéo cửa bước ra ngoài.

"Hô!"

Trong thang máy.

Lục Bình thở dài một hơi.

"Thật là một cô gái thông minh. Tất cả có thể dùng hai chữ để tổng kết - thoải mái!" Lục Bình nhớ lại những gì vừa trải qua trong tối nay, thở dài nói.

Đúng như Lý Anh mong đợi, Lục Bình có chút đắm chìm trong loại cảm giác thoải mái này.

"Không nghĩ đến cô ấy nữa."

Lục Bình lắc lắc đầu, nghĩ đến điệu waltz mà mình đã luyện tập cả buổi tối. Một động tác vô cùng đơn giản, lúc nhìn trong video cũng không cảm thấy khó khăn, ai biết được lúc đích thân học, Lục Bình suýt nữa …. không, là đã giẫm sưng chân của Lý Anh.

"Nếu như trong bữa tiệc từ thiện mà giẫm sưng chân của Lý Ngọc Chân của Lý gia Yến Kinh…"

Hình ảnh thật đẹp.

Lục Bình không dám suy nghĩ nhiều. Sợ rằng ngày thứ hai, tin liên quan tin tức sẽ được truyền khắp toàn bộ Yến Kinh, thậm chỉ là cả giới thượng lưu Triệu Quốc.

"Vấn đề không lớn.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

"Mình nên cố gắng thả lỏng thân thể, nghe nhạc nhiều một chút, làm quen dần với tiết tấu."

Phát hiện vấn đề, giải quyết vấn đề.

Sau khi đưa ra quyết định, Lục Bình lập tức đeo tai nghe lên, dự định bắt đầu từ hôm nay cho đến hôm tiệc dạ hội sẽ luôn nghe nhạc.

[ Ting ——]

Đúng lúc này.

Thang máy đến, anh nhấc theo chiếc túi tennis.

"Vẫn rất nặng" Lục Bình nhếch miệng lên, trong túi là một khẩu súng bắn tỉa, MK22. Đây sẽ là món đồ chơi mới của Lục Bình.

Trong đêm đen lạnh lẽo, Lục Bình đeo túi xách đi ra ngoài một đoạn, sau đó gọi xe trên app ở trước lối vào trung tâm mua sắm.

Khung cảnh đô thị lớn yên tĩnh về đêm không ngừng lùi về phía sau.

"Mình đã nghiên cứu tình báo về Lý Ngọc Trân rất nhiều lần… Mình hẳn là người hiểu rõ người phụ nữ kia nhất trên cái thế giới này. Trong lòng cô ta vô cùng kiêu ngạo và mạnh mẽ. Theo lý thuyết, cô ta chắc chắn sẽ không để cho bất kỳ người đàn ông nào chạm vào mình. Mà mình đại khái là người duy nhất."

Hàng sau xe.

Lục Bình tiếp tục suy nghĩ, anh giang tay ra, nhớ lại cảnh tượng vươn tay xé nát tất chân của Lý Ngọc Trân ngày hôm đó.

"Mà lần này, Lý Ngọc Trân vậy mà lại mời mình làm bạn nhảy của đối phương."

"Đây là đã đổi tính, hay là còn có những ý đồ khác?"

Suy nghĩ lập tức trở nên rõ ràng.

Tống Tử Văn Tống gia là một người đàn ông vô cùng bá đạo, khi anh ta nhìn thấy vị hôn thê của mình khiêu vũ cùng một người đàn ông khác ở ngay trước mặt chính mình. Nhĩ tới đây, thân thể Lục Bình không khỏi run rẩy, ngay sau đó lập tức sinh ra cảm giác hưng phấn mãnh liệt.

Trừ những thứ này ra, tình báo không ngừng đổi mới, Lục Bình sớm muộn gì cũng có một ngày phải không ngừng thâm nhập vào tầng lớp quyền quý Trung Hải, của Triệu Quốc, thậm chí là của thế giới! Có thể sợ hãi, nhưng tuyệt đối không thể lùi bước!

Trước căn nhà nhìn ra bờ sông.

Sau khi Lục Bình rời đi, Lý Anh thở ra một hơi. Cô không có trực tiếp vào nhà, mà là đứng dựa vào cửa chống trộm một lúc, không biết nghĩ tới điều gì, trên gương mặt tinh xảo hiện lên ý cười, sau đó cười ra tiếng.

"Phốc —— "

"Tiên sinh cũng không có kinh khủng như vậy."

Cô nói.

Trước kia Lục Bình mang đến cho cô cảm giác là kính sợ và xa xôi; nhưng qua tối hôm nay, Lý Anh hiểu rõ Lục tiên sinh thần bí cũng là người có máu có thịt. Vào mỗi lần giẫm phải chân của cô, trên gương mặt lãnh đạm và bình tĩnh của tiên sinh sẽ hiện lên chút ngại ngùng.

"Nếu như nói, Lục tiên sinh đang xem mình là công cụ để trút tiết."