Chương 209 - Một Câu Nói Của Lục Bình, Ngô Gia Trầm Mặc!
Chậc! Chậc! Đúng là quá đẹp trai…" Trái tim Lục Bình đang nhảy nhót, bàn tay chạm vào thân súng trơn bóng. Lục Bình có thể cảm nhận được thân thể của mình đang hưng phấn.
Biện pháp tốt nhất để chiến thắng sợ hãi chính là nắm giữ bạo lực có thể phá hủy tất cả!
"Đây là nòng súng, đây là đầu máy, tay cầm… lắp ống giảm thanh, có thể sử dụng tám loại đạn, mình cứ thử một loại trước."
Lục Bình không quan tâm đến bụi bẩn trên mặt đất, học theo các tay súng trong phim ảnh, cả người nằm xuống trên mặt đất.
Lục Bình dựng súng bắn tỉa lên, đưa tay sờ soạng các linh kiện khác nhau, trong miệng không ngừng lẩm bẩm học thuộc các chỉ số.
"Đầu tiên là mở nắp ống ngắm, đây chắc là chỗ lên nòng…" Lục Bình nín thở, có chút khẩn trương kéo cò, nhưng sau khi nghe thấy tiếng [ Két ——] vang lên, anh bỗng nhếch miệng.
"Thử xem!"
Lục Bình đưa mắt lại gần ống ngắm.
Điểm ngắm ( 十 ) khắc sâu vào đáy mắt.
Nhịp tim trở nên đập nhanh!
Gần như là muốn nhảy tới cổ họng!
Lục Bình rõ ràng cảm nhận được, adrenaline bên trong cơ thể đang điên cuồng sinh trưởng! Lục Bình nằm trên đất, ánh mắt ngưng lại, hai tay cầm lấy báng súng, dùng bả vai chặn lại cán súng.
"Mình phải chú ý đến độ giật của súng." Lục Bình tự nhắc nhở mình.
Đồng thời, ngón trỏ cong lên, chậm rãi bóp cò súng.
[ Pằng ——! ]
Ngọn lửa mãnh liệt bắn ra, cho dù trong lòng đã chuẩn bị kỹ càng, hai chân đã giẫm lên bức tường phía sau từ trước, nhưng là độ giật này vẫn khiến cho Lục Bình kinh hãi. Khẩu súng bắn tỉa mất khống chế, họng súng nghiêng về phía trên.
[ Keng ——! ]
Viên đạn bắn trúng thanh xà ngang kim loại trên trần nhà kho, tiếng nổ lớn vang lên trong đêm tối mờ mịt, báng súng bắn ngược lại vào thắt lưng, viên đạn mang theo tia lửa bật ngược trở lại, rơi xuống trên mặt đất.
Lục Bình trợn to hai mắt, nhìn một màn này.
Tay phải không chế nổi mà run rẩy, phía sau lớp quần áo, vị trí bả vai chắc là đã bị tím xanh một mảng.
"Khó trách."
"Quyền sư có lợi hại như thế nào đi hơn nữa thì cũng chỉ là thể xác phàm tục."
⚝ ✽ ⚝
Hôm sau.
Trời đã sáng nhưng ngoài cửa sổ vẫn là mây đen. Những tiếng động huyên náo sáng sớm đã đánh thức Lục Bình từ trong giấc ngủ say.
"Hắc —— "
"Hô —— "
Lục Bình ngồi dậy, gãi gãi đầu tóc như ổ gà của mình.
Lục Bình ngáp một cái, anh tỉnh táo lại, cảm giác đau đớn truyền đến từ bả vai.
Anh cởi áo ngủ xuống và quan sát đi, phát hiện bả vai ngày hôm qua trước khi ngủ vẫn chỉ là thấp thoáng xanh, mà bây giờ đã bầm tím toàn bộ.
"Chậc! Đúng là con mẹ nó tàn nhẫn!" Anh mắng một câu, sau đó định tiếp tục tập luyện theo kế hoạch.
"Thôi bỏ đi."
"Tập mấy bài squat đơn giản là được, buổi tối phải mua mấy chai thuốc Vân Tỉnh về xịt mới được."
Sau khi tập xong, trên trán anh đã toát đầy mồ hôi.
Lục Bình đi làm như ngày thường.
"A Bình!"
Vừa ra khỏi giao lộ, những tòa nhà nhô lên ở phía quảng trường lập tức đập vào ánh mắt. Lục Bình liếc mắt một cái, tiếp tục hướng về phía công ty. Đúng lúc này, sau lưng truyền đến tiếng gọi.
Lục Bình sánh vai cùng Cố Đại Thạch, tùy ý tán gẫu.
"Gần đây tiến triển với Từ Mộng kia như thế nào rồi?" Trên mặt anh lộ ra nụ cười, nhưng sâu trong ánh mắt lại là sự thận trọng.
"Haizz!" Cố Đại Thạch có vẻ hơi phiền não.
"Cảm giác tiến triển không được nhanh như lúc mới bắt đầu. Chúng tôi mỗi tối đều nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng sẽ cùng nhau ăn cơm, nhưng tiến thêm một bước nữa thì lại không có." Cố Đại Thạch tiếp tục nói.
Lục Bình lắng nghe, dựa theo logic hòa nhập mà anh tổng kết ra. Trong tương lai, nếu như tòa nhà Xuyên Hòa tiếp tục thu hút sự chú ý của các thương nhân tình báo và trở thành tiêu điểm, thì Từ Mộng mới có thể dựa theo sự phát triển của mối quan hệ mà thiết lập một mối quan hệ mật thiết với Cố Đại Thạch.
"Không nên gấp."
"Phải giữ vững tâm tính."
Lục Bình vỗ vỗ bả vai Cố Đại Thạch.
Buổi tối.
Hồng Lâu.
Lục Bình ngồi ở phía trước bàn trà. Anh nắm chặt chén trà, nhấp một ngụm trà ấm áp. Ở trước mặt anh, ba người sáng lập tập toàn Thế giới mới gây chấn động Trung Hải đang ngồi đối diện nhau.
"Bọn họ đang thảo luận cái gì thế?" Trong đầu anh không khỏi lẩm bẩm.
Nhậm Xuyên Nam, Triệu Chính Khiếu, và Ngô Thì Chương Hồng Lâu lấy góc độ mạnh như thác đổ để kiểm soát phương hướng.
"Nhưng mà, có thể nhìn ra, ba vị đại lão có giá trị hàng chục tỷ này chỉ đứng thứ hai trong cấp bậc quyền lợi của Kim Tự Tháp, là người sẽ trực tiếp phục vụ những người thống trị… Bọn họ giống như đã bắt đầu cháy rừng rực, đều đang không ngừng tập trung tiền đặt cuộc, muốn ôm thành một đoàn, thiết lập hệ thống tư bản để đột phá tầng cấp này."
Trên bản chất thì Lục Bình vẫn là một nhân viên bình thường. Năng lực và thủ đoạn của anh nào được sắc bén như ba người trước mặt này.
Nhưng anh lại lấy góc nhìn của người thứ ba để quan sát đám người Ngô Thì Chương, dưới tình huống bọn họ không có ý che giấu thì Lục Bình vẫn có thể nhìn ra đôi chút.