← Quay lại trang sách

Chương 210 - Kẻ Đứng Đầu?

Sau một hồi, chuyện liên quan đến tập đoàn đã được bàn bạc. Vẻ mặt của ba vị đại lão dần dần buông lỏng, nhắc tới những chuyện xảy ra trong giới vào mấy ngày nữa.

"Tôi nghe được chút chuyện thú vị." Ngô gia, Ngô Thì Chương cười nói.

"Nói một chút coi." Lục Bình buông chén trà xuống, nở nụ cười.

"Chuyện liên quan đến Lý Ngọc Trân của Lý gia Yến Kinh và Tống Tử Văn của Tống gia Dương Thành. Hiện tại, Tống Tử Văn đã đến Trung Hải chung ta… Đồng thời, Lý Ngọc Trân bởi vì Xuyên Hòa, còn có quan hệ gia tộc mà không có biện pháp nào từ chối tham gia tiệc từ thiện năm nay."

Ánh mắt Ngô Thì Chương lướt qua mấy người Triệu Chính Khiếu, nhìn về phía Lục tiên sinh ngồi ở chủ vị, tiếp tục nói.

"?" Trong lòng Lục Bình lập tức hiện lên dấu chấm hỏi.

"Cho nên, mấy kẻ đứng đầu trong đám quyền quý Trung Hải hiện tại đều đang hóng chuyện. Không biết vị Lý tiểu thư được Triệu tiên sinh công khai khen là phong hoa tuyệt đại, người đứng đầu đám thanh niên hiện tại kia rốt cuộc sẽ chọn ai làm bạn nhảy của mình." Ngô Thì Chương hơi nâng cao giọng.

"Kẻ đứng đầu?" Trong lòng Lục Bình lặp lại từ này, chỉ cảm thấy thấp thoáng như lạnh cả người.

"Từ xưa văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Triệu tiên sinh khen Lý Ngọc Trân tiểu thư là người đứng đầu trong số các cô gái trẻ hiện tại, những tiểu thư thế gia quyền quý còn lại sao có thể tiếp nhận được chuyện này?" Ngô Thì Chương cảm khái, cười nói.

"Lý tiểu thư có đưa ra lời mới với tôi." Lục Bình hít một hơi thật sâu, nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, sau đó nhẹ nhàng đáp lời trong khói trà lượn lờ: "Tôi đã đồng ý."

Anh vừa dứt tiếng, ánh mắt của ba người trước bàn trà lập tức ngưng lại, lần lượt ngẩng đầu nhìn về phía Lục tiên sinh. Lợi ích và vòng xoáy liên quan đến trong này rất phức tạp, dính tới các gia tộc đứng đầu Kim Tự Tháp. Nếu như Lục tiên sinh dám nhúng tay vào… như vậy sợ rằng chuyện còn khó lường hơn những gì bọn họ nghĩ.

Sẵn lòng tiến vào trong vòng nước xoáy này, tại nơi mà bọn họ không nhìn thấy, ván cờ này rốt cuộc kịch liệt đến mức độ nào?

Hồng Lâu, bầu không khí sảnh tiếp khách tại tầng thứ bảy lâm vào một khoảng tĩnh mịch thật dài.

Chỉ có khói trà màu trắng là chậm rãi lượn lờ ở giữa không trung…

[ Phốc xì ——! ]

Lục Bình lắc lọ thuốc Vân Tỉnh, sau đó xịt lên vết thương sưng đỏ.

"A!"

"Thoải mái! Tiêu sưng thật nhanh, đã không thể nhìn thấy nữa…"

Bả vai Lục Bình cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo thấu xương, anh nhe răng, một lát sau mới thở phào một cái, thấp giọng nói.

Lục Bình vén chăn lên, đi xuống giường. Anh đứng ở bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đã mưa liên tục mấy ngày rồi, thứ sáu hôm nay cuối cùng cũng đã trời quang mây tạnh rồi.

"Mẹ! Chạy nước rút 100 ngày năm cấp ba còn không có liều mạng như hiện tại!" Lục Bình đưa tay xoa xoa huyệt thái dương.

Trong ba bốn ngày này, anh vừa suy tính tình báo, vừa luyện tập điệu waltz, đêm khuya lại chạy đến nhà kho luyện súng. Nói là luyện súng nhưng thực ra là đang phát tiết, hòa tan tất cả sợ hãi và bất an vào giữa ngọn lửa bắn ra. Cũng may, tất cả những kỹ năng mà anh đã bỏ công sức ra rèn luyện hôm nay cuối cùng cũng có tiến bộ lớn.

Trước ga tàu điện ngầm, hàng loạt nhân viên văn phòng chạy về phía cửa xe sắp đóng lại từ bốn phương tám hướng. Lục Bình nhìn về phía phương xa, anh cũng nắm chặt túi công văn, bước chân cũng tăng tốc.

Anh nhếch môi, né người, len qua khe hở ở giữa mấy người. Anh xông vào trong khoang tàu trước khi cánh cửa đóng lại. Gương mặt Lục Bình đỏ bừng, xem động tác lúc nãy như trò chơi. Anh chen ở cạnh cửa, cố hết sức xoay người, nhìn thoáng qua khoang tàu chật cứng người.

"Mình đúng là một tên biến thái."

"Chỗ có khả năng giúp cho mình buông lỏng nhất gần đây vậy và lại và đi làm bằng tàu điện ngầm trong giờ cao điểm buổi sáng."

Lục Bình tự mắng một câu.

Tàu điện ngầm mở ra, Lục Bình chú ý tới vài tầm mắt kinh ngạc ở xung quanh. Anh lập tức hiểu rõ, bản thân đã để lộ ra đôi chút tâm trạng khác thường.

Lục Bình thu liễm cảm xúc, đứng ở trong đám người, mím môi, cảm thấy do dự và giãy giụa: "Có nên đi hay không?"

"Hoặc là tìm cái cớ từ chối lời mời của Lý Ngọc Trân."

Sau khi nghe được lời nói của Ngô Thì Chương, trong lòng Lục Bình cảm thấy sợ hãi. Nhưng thành thật mà nói, bất an thì bất an, lúc Lục Bình nhìn kỹ vào nội tâm mình thì lại có thể hời hợt lột bỏ lớp da này, trông thấy một bản thân chân thật nhất ở sâu bên trong. Đó chính là nhân cách biểu diễn càng ngày càng phát triển!

"Ha ha!"

"Đã quyết định từ trước rồi, không phải sao?"

Khóe miệng Lục Bình giương cao.

⚝ ✽ ⚝

Văn hóa Ngô Minh.

Sau buổi trưa, ánh mặt trời đã lâu không thấy xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trong văn phòng.

Bốn người Lục Bình, Cố Đại Thạch tụ tập lại một chỗ, vây quanh hai miếng bánh tiramisu, mỗi người ôm một ly trà sữa nóng hổi.

"Há miệng, a —— "

Lục Bình nhìn thoáng qua Cố Đại Thạch, cười cầm muỗng lên, xén một miếng bánh, sau đó nói với bạn gái Trương Oánh Oánh.