Chương 211 - Mặt Nạ Của Lục Bình!
Gương mặt bạn gái Trương Oánh Oánh đỏ bừng, nhưng vẫn khôn khéo há miệng nhỏ như anh đào ra.
Một miếng không thể ăn hết phần bánh ngọt trên dĩa, cô vội vàng dùng răng lưỡi liếm sạch phần bánh còn sót lại trên dĩa. Đợi đến lúc cô kịp phản ứng lại thì bỗng ngây người trong chốc lát, sau đó trợn to mắt, gương mặt vốn đã đỏ bừng lại càng trở nên giống một quả táo chín hơn.
Cố Đại Thạch liếc nhìn Từ Mộng với vẻ ngại ngùng.
Anh cầm dĩa lên xắn một miếng bánh, đưa vào trong miệng mình. Đồng nghiệp mới Từ Mộng đương nhiên là hào phóng ăn một miếng bánh cùng Cố Đại Thạch, chỉ là cô cầm một chiếc dĩa khác.
"Bảy giờ rưỡi tối hôm nay, Viện bảo tàng nghệ thuật Trung Hải sẽ tổ chức buổi dạ tiệc từ thiện." Trương Oánh Oánh vội vàng chuyển chủ đề.
"Tôi cũng chú ý tới chuyện này."
"Phong cách của buổi tiệc này quá cao, người có thể tham dự gần như đều là phú hào có tài sản lên tới hàng tỷ. Những đám minh tinh thiên hậu kia muốn qua đó ké cái thảm đỏ cũng không dễ dàng." Cố Đại Thạch tiếp lời.
Lục Bình nghe vậy thì liếc nhìn bạn mình với vẻ kinh ngạc. Anh không nghĩ đến, ngay cả Đại Thạch đều chú ý tới chuyện này.
"Chủ đề năm nay là thời thượng và huyễn tưởng. Nghe nói, hầu hết tất cả nhãn hiệu xa xỉ hàng đầu đều cử các nhà thiết kế tới tham gia triển lãm, và những nhà thiết kế này đều là người phát ngôn trung tâm của cốt lõi của các nhãn hiệu."
"Trên TikTok, một số streamer nói rằng sẽ phát sóng trực tiếp bữa tiệc từ thiện này ra bên ngoài." Từ Mộng nói bổ sung. Với tư cách là một nhân viên tình báo đang làm nội ứng, cô sẽ nghiên cứu trước mọi thông tin có thể giúp cô hòa tan vào trong quần thể.
Lục Bình chỉ nghe, từ chối cho ý kiến.
Anh cũng ăn một miếng bánh ngọt, dùng đầu lưỡi tỉ mỉ tận hưởng cảm giác êm ái và hương vị ngọt ngào.
Chủ đề liên quan tới bữa tiệc từ thiện không được duy trì quá lâu, phạm vi thượng lưu kia cách người bình thường quá xa, giống như là một giấc mơ mông lung rực rỡ.
Thời gian không ngừng trôi qua.
Thoáng cái đã qua một một chiều.
"Anh Bình!"
Trước trạm tàu điện ngầm, tàu đã đến, lúc này bạn gái Trương Oánh Oánh chợt gọi một tiếng. Ánh mắt của cô rất sáng, khi Lục Bình cúi đầu xuống, cô chớp mắt nhón chân lên, khẽ hôn lên môi Lục Bình. Chỉ vừa đụng vào một chút, Lục Bình còn chưa lấy lại tinh thần, cô đã cười đùa chạy chậm vào trong tàu, sau đó vẫy vẫy tay cách cửa kính.
"Cô gái này thật là!" Lục Bình sờ môi một cái, cười nói một câu.
Trong mối quan hệ giữa hai người, người thường xuyên chủ động trên thực tế là Trương Oánh Oánh. Nhưng có những hành động thực tế ví dụ như hôn hoặc là mấy thứ khác thì đều do anh tiến tới. Cô gái không từ chối, nhưng chắc chắn sẽ không chủ động. Lần này là lần đầu phá lệ.
"Cũng may, cô gái này là một người dễ nói chuyện. Tuy rằng, đối phương muốn cùng nhau ra ngoài chơi sau khi tan làm, nhưng sau khi nghe nói mình có chuyện thì lại không truy cứu."
Lục Bình cảm khái.
Đoạn thời gian gần đây, anh đã nghĩ tới một cái cớ cho việc không kịp trả lời tin nhắn của bạn gái Trương Oánh Oánh. Đó chính là… tìm một công việc làm thêm, vì tương lai của chúng ta. Tuy rằng cô có nhà ở Trung Hải rồi, không lo thiếu phòng ở, nhưng anh lại không thể yên tâm và thoải mái sống ở đó được.
"Mình đúng là một thiên tài."
"Mình không thể tự nói ra chuyện này được, phải khiến cho cô ấy tự mình phát hiện."
Lục Bình rảo bước ra khỏi ga tàu điện ngầm. Khi ra khỏi tàu điện ngầm, nụ cười trên mặt anh dần dần biến mất. Anh thở dài một hơi, nhưng sâu trong ánh mắt hòa nhã lại bắt đầu hiện ra hình ảnh đẫm máu khi sắp khiêu vũ trên mũi đao.
"Mình có chút không thích hợp."
⚝ ✽ ⚝
Chiếc xe con màu đen dừng lại ở trước mặt.
Mở cửa xe.
Ngồi vào trong xe.
Xe con xuyên qua đường phố phồn hoa, lại trở lại tòa nhà Xuyên Hòa. Sau khi bước vào tầng 58, Lục Bình được đưa tới văn phòng bên cạnh.
"Lục tiên sinh, tôi đến giúp ngài." Trước cửa, thư ký thứ ba Hạ Đình dâng bộ quần áo chế tác riêng bằng hai tay lên, cung kính nói.
Lục Bình trầm mặc, anh liếc nhìn cà vạt, giày da, thắt lưng, quần áo may sẵn… Anh vốn định từ chối, nhưng sau khi suy nghĩ một chút lại bình tĩnh gật đầu: "Ừm."
Nếu là trước kia, anh cũng thường xuyên mặc âu phục khi đi làm, nhưng gần như đều không có gì đặc biệt cho lắm. Hiện tại lại khác, bộ quần áo trước mặt này nhìn qua liền biết có giá trị không nhỏ, Lục Bình lo lắng mình mặc sai hoặc là có chuyện gì đó thì sẽ bị bại lộ.
"Lục tiên sinh, có cần tôi cởi quần áo giúp ngài không." Lông mi của thư ký thứ ba Hạ Đình khẽ run, cung kính hỏi.
"Không cần." Lục Bình nói.
Anh vừa dứt lời, Hạ Đình hơi khom người, rồi sau đó quay người sang bên cạnh.
Lục Bình liếc nhìn, trong lòng không biết nói gì. Hành động này của cô có khác gì là tự mình dối người hay không.