← Quay lại trang sách

Chương 212 - Quả Nhiên Là Người Đẹp Vì Lụa

Lục Bình chỉ giang hai tay, Hạ Đình liền cẩn thận mặc quần áo vào cho anh, cuối cùng, cô còn nhón chân lên để thắt cà vạt cho anh.

"Lục tiên sinh, còn có cái này nữa. Đây là tiểu thư tự mình chuẩn bị cho ngài."

Hạ Đình bưng một chiếc hộp màu đen qua. Sau khi mở ra, một chiếc đồng hồ thạch anh quý khí nội liễm yên tĩnh nằm ở bên trong…

Lục Bình liếc nhìn, trên mặt không lộ ra chút cảm xúc gì, chỉ thản nhiên đưa tay trái ra, để cô gái trước mặt đeo lên giúp mình. Anh có thể xác định được chiếc đồng hồ này đắt tiền, nhưng anh không nhận ra, đáy lòng sẽ không có quá nhiều áp lực.

"Lục tiên sinh."

Hạ Đình chú ý tới vẻ mặt của Lục tiên sinh, hiểu rõ, với thân phận của đối phương thì cho dù là đồng hồ nổi tiếng như này thì cũng không có gì đáng để chú ý cả.

"Cuối cùng là mặt nạ."

Lại mở cái hộp còn lại ra.

Một chiếc mặt nạ tinh xảo, lộ ra khí tức thần bí xuất hiện ở trước mặt. Lục Bình nhìn lại, tấm mặt nạ có chút giống với Batman, nhưng lại khác nhau. Nó được chế tác tinh xảo hơn, giống như là một tác phẩm nghệ thuật. Anh tháo mắt kính xuống, đeo mặt nạ lên trước mặt, che kín nửa gò má, chỉ lộ ra sống mũi thẳng và đôi môi dịu dàng.

"Quả nhiên là người đẹp vì lụa."

"Nếu như mẹ mình còn sống, khả năng cũng không nhận ra đây chính là con trai của mình."

"Coi như là ổn!"

Lục Bình đứng ở trước gương, nhìn về phía mình trong gương, nhếch miệng lên.

"Lục tiên sinh, đây là chuyên gia trang điểm đặc biệt phục vụ cho tiểu thư, có thể tín nhiệm."

Lục Bình quan sát bản thân ở trước gương trong chốc lát.

Ngoài cửa, một người phụ nữ mang theo dụng cụ trang điểm đi vào với vẻ mặt khẩn trương. Cô đứng ở bên cạnh, không dám nhìn thẳng. Thư ký thứ ba Hạ Đình đi đến bên cạnh Lục Bình, thấp giọng báo cáo nói.

"Ừm, làm phiền rồi…" Lục Bình nhìn lướt qua Hạ Đình, nhìn về phía người phụ nữ mặc đồng phục công sở ở phía sau, hơi dừng lại một chút, sau đó ôn hòa nói:

"Nữ sĩ Đỗ."

"Vâng!" Thợ trang điểm được gọi là nữ sĩ Đỗ lập tức cung kính nói.

Thư ký Hạ Đình tránh người ra, nhìn chăm chú vào tấm gương trước mặt, thợ trang điểm cẩn thận tháo mặt nạ của Lục tiên sinh xuống. Cô đang nhớ lại một màn vừa rồi, nữ sĩ Đỗ là thành viên trong đoàn đội cá nhân của Lý Ngọc Trân, cô rất ít khi xuất hiện ở trong các trường hợp công khai, ngay cả cô cũng chỉ hơi quen biết với đối phương mà thôi.

"Lý tiểu thư đã chuẩn bị xong chưa?"

Trước gương, Lục Bình mím môi, nhìn về phía thợ trang điểm đang chú tâm trang điểm cho mình.

Đây là lần đầu tiên anh trang điểm. Qua một lúc lâu sau đó, anh giống như là nhớ ra cái gì đó, nhìn về người phụ nữ trong gương, hỏi.

"Lúc tôi vừa mới tới, chỉ còn lại phần hoàn thiện mà thôi."

Trong giọng nói của thợ trang điểm nữ sĩ Đỗ lộ ra cảm giác phục tùng, sau đó cô lộ ra vẻ mặt kinh diễm, thấp giọng bổ sung: "Lý tiểu thư nhất định sẽ trở thành tâm điểm tối nay."

Cô vừa dứt tiếng, trong ánh mắt Lục Bình thoáng qua sự mong đợi. Khí chất và tướng mạo của Lý Ngọc Trân hoàn toàn xứng với mấy chữ phong hoa tuyệt đại. Cho dù thần tiên tỷ tỷ xinh đẹp có một không hai trong giới giải trí, thiên hậu Tô Thanh Ảnh cũng không thể diễm áp được nàng. Bọn họ xinh đẹp như vậy, nhưng nhiều nhất chỉ có khí chất của chim hoàng yến mà thôi, khí chất của Lý Ngọc Trân lại thuộc về sự quý khí của người đứng trên đỉnh tháp.

⚝ ✽ ⚝

Không lâu sau, đầu tóc vẫn luôn như ổ chim của Lục Bình được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, gương mặt thường hay thức đêm cũng đã được trang điểm lại.

Lục Bình lại đeo mặt nạ thần bí lên. Anh đi theo phía sau thư ký Hạ Đình, nhìn chăm chú về cánh cửa văn phòng đang mở ra. Bên trong cánh cửa, một cô gái mặc một bộ lễ phục lộ vai màu đen, gò má tuyệt mỹ tản ra sự lạnh lùng từ trong xương máu. Cô giống như là một viên kim cương tản ra ánh sáng rực rỡ, lập tức thu hút tầm mắt của tất cả mọi người…

Giống như là nghe thấy tiếng động, Lý Ngọc Trân nghiêng đầu, nhìn về phía Lục Bình.

⚝ ✽ ⚝

Khi ánh mắt kia rơi xuống trên người mình, trái tim trong ngực Lục Bình không khống chế nổi mà đập nhanh. Anh muốn nín thở, muốn cúi đầu xuống, tránh khỏi ánh mắt kia. Đây là khí chất vô hình được bồi dưỡng trong hoàn cảnh cao quý trong khoảng thời gian lâu dài, cho dù Lục Bình có liều mạng đuổi theo, nghĩ hết biện pháp để diễn tốt nhân vật này… thì nó vẫn cần thời gian, cần quyền hành cao hơn.

Đối phương giống như là nữ thần nhìn xuống chúng sinh, mà anh chỉ là bụi trần bị nhìn xuống.

Trong lòng cảm khái.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Lục Bình chưa lộ ra chút cảm xúc gì. Anh chỉ lộ ra nụ cười nhạt, đối diện với ánh mắt kiêu ngạo kia và nhẹ nhàng gật đầu.

Bên trong văn phòng, thư ký Hạ Đình và nữ sĩ Đỗ đều bị hào quang của Lý Ngọc Trân chiếu sáng. Sau chút thất thần ngắn ngủi, bọn họ vội vàng cúi đầu xuống.

Trên cái thế giới này, từ khi sinh ra chính là đã không công bằng như thế rồi. Từ dáng vẻ bề ngoài, cho đến chỉ số thông minh, lại tới gia thế và tài nguyên… Có người sinh ra đã là nhân vật chính! Có người sinh ra lại hèn hạ vô vi. Chỉ khi nào cho người hèn hạ vô vii cơ hội, đối phương dù liều mạng thì cũng phải bắt lấy cho bằng được!