Chương 221 - Khiêu Vũ! Xảy Ra Chuyện Lớn!
Phần lớn nội dung liên quan đến người tài trợ của viện bảo tàng nghệ thuật Trung Hải- Ông lão phu nhân; liên quan đến dòng dõi duy nhất của Lê gia… đều được Lục Bình tìm kiếm ở trên Baidu. Biết rõ Ông lão phu nhân dùng hết gia tài để âm thầm cầu nguyện, kéo dài sự sống cho đứa cháu trai duy nhất còn lại của Lê gia.
"Không hổ là Lục tiên sinh." Lý Ngọc Trân nhìn về phía Lục Bình với vẻ thâm sâm, đáp.
Trung tâm y tế Thụy Tân là phòng khám tư nhân cao cấp nhất Triệu Quốc, có hợp tác sâu với rất nhiều tỷ phú. Thông tin liên quan tới khách hàng là tài liệu cơ mật tuyệt đối của bọn họ.
⚝ ✽ ⚝
Phần đấu giá sưu tầm kết thúc, con số dừng lại ở 3.6 tỷ.
Lão phu nhân ngồi trên xe lăn được đẩy tới trước sân khấu. Sau khi ánh đèn rơi xuống, ánh mắt của khách mời toàn trường đều nhìn chăm chú về phía người phụ nữ kia.
"Lục tiên sinh."
"Hiện tại rút lui trước thời hạn thì vẫn còn kịp."
Lý Ngọc Trân vỗ tay vì Ông lão phu nhân, đôi môi đỏ khẽ giương lên, giọng nói chậm rãi vang lên. Lục Bình nghe vậy, tầm mắt cũng nhìn về phía lão phú nhân, sau đó mới hiểu rõ ý trong lời nói của đối phương. Nếu như cô rời khỏi hiện trường sớm thì những mâu thuẫn bộc phát với Tống Tử Văn sẽ được đẩy về phía sau.
"Chỉ cần Lý tiểu thư không sợ bị tôi giẫm phải châm là được." Lục Bình không lộ ra chút biểu cảm nào, khẽ cười nói.
"Chúc các vị có một buổi tối thật là vui vẻ."
"Cám ơn…"
Ông lão phu nhân già nua, nhưng giọng nói dịu dàng lại vang vọng khắp khán phòng. Bà vừa dứt lời, quản gia sau lưng liền đẩy xe lăn đi ra khỏi sân khấu.
Tất cả đám quyền quý trong khán phòng đều đứng dậy, đưa mắt nhìn Ông lão phu nhân rời khỏi.
Lê gia và Ông gia không phải là thế gia môn phiệt, nhưng mà sức ảnh hưởng của bọn họ trong giới văn hóa thậm chí ngay cả những gia tộc hàng đầu cũng không thể sánh bằng. Bọn họ không có quyền hành một tay che trời, nhưng lại là đối tượng lôi kéo của tất cả vị khách ở đây.
Đây là độ dày được tích lũy qua sáu thế hệ.
Sau khi Ông lão phu nhân hoàn toàn rời khỏi, những người đàn ông khắp bốn phía bắt đầu làm ra động tác thân sĩ, mời bạn nữ đồng hành bên cạnh mình. Sau khi người phụ nữ đồng hành vui vẻ tiếp nhận, bọn họ liền dắt tay đối phương hướng về phía dưới ánh đèn sân khấu.
Lục Bình nhìn chăm chú vào từng cảnh tượng ấy.
Nhịp tim đang bình ổn của anh bỗng đập kịch liệt.
"Ý là, mình cũng phải bắt chước động tác như thế sao?" Anh nghĩ thầm trong đầu.
Bầu không khí trong khán phòng đã trở nên sôi động hơn trước đó nhiều.
“Lục tiên sinh."
Nhân viên phục vụ xuyên qua đám người, đi đến bên cạnh Lục Bình, nhỏ giọng nói vào tai anh: "Ông lão phu nhân muốn mời ngài ở lại một chút sau khi vũ hội kết thúc."
Lục Bình nghe vậy thì cười gật đầu một cái.
Đồng thời, trong con ngươi lộ ra chút quyết tâm.
Phía sau tấm mặt nạ thần bí, nụ cười trên gương mặt Lục Bình trở nên rực rỡ. Anh đứng lên, ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ phong hoa tuyệt đại nhất tối nay. Khóe miệng anh khẽ giương lên, vào lúc đang định học theo động tác của mấy người ban nãy mời người phụ nữ này nhảy một điệu thì…
Cách đó không xa truyền đến tiếng hỗn loạn.
Nhìn lại theo động tĩnh, Tống Tử Văn của Tống gia Lĩnh Nam- người từng có hôn ước với Lý Ngọc Trân và công tử Ngô gia đến từ gia tộc địa phương đang sải bước về phía này dưới sự bao vây của rất nhiều người.
Nơi bọn họ đi qua. tất cả khách mời đều né sang một bên. Tất cả ánh mắt đều rơi xuống quanh người Tống Tử Văn và Lục tiên sinh…
"Lý tiểu thư."
Áp lực cực lớn lập tức bao phủ lấy Lục Bình.
Thông qua tình báo, Lục Bình đã sớm hiểu rõ, đối với mấy thế gia đỉnh cấp chân chính này mà nói, trật tự chỉ tồn tại khi hai bên ngang tài ngang sức. Bọn họ không cố kỵ gì cả, thật sự dám giết người, và có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Lục Bình hít thở sâu, biểu cảm trên gương mặt không hề có chút thay đổi nào, vẫn là nụ cười như trước đó. Đóng vai sói, báo, hổ, dung nhập vào trong quần thể của loài săn mồi thì nhất định phải tuân theo một quy tắc, đó chính là dù có chết thì cũng không được hạ thấp tư thái.
Anh đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Lý Ngọc Trân.
Đây là người phụ nữ phong hoa tuyệt đại nhất của thời đại này, tương tự, cũng là chim hoàng yến đã được định sẵn!
Lục Bình giống như là nhìn ra được cảm xúc sâu trong ánh mắt của đối phương. Anh cùng giọng điệu mang theo ý trêu chọc, lên tiếng gọi.
Sau khi hơi dừng lại một chút, anh tiếp tục kéo dài ngữ điệu: "Hồng nhan họa thủy, không biết có phải là dùng để hình dung người phụ nữ như Lý tiểu thư đây hay không?"
"Thế giới này đúng là không đủ thân thiện đối với phụ nữ. Từ nhỏ tôi đã sùng bái Catherine Đại Đế và nữ hoàng Võ Tắc Thiên. Nhưng mà sau đó tôi mới biết được rằng, cho dù là bọn họ thì cũng phải dựa vào lực lượng của đàn ông."