Chương 223 - Mất Khống Chế! Khiêu Vũ Tuyệt Mỹ!
Là một con cá sấu khổng lồ đang leo lên từ dưới biển sâu sao?"
Sau khi điều tra, tài liệu mà nhân viên bọn họ nhận được không nhiều hơn Lý Kiến Quốc là bao. Đây hoàn toàn chính là thông tin sạch sẽ giống như là giấy trắng… Làm quá sạch sẽ, không tìm ra chút sơ hở nào. Ngay sau đó, điều này đã trở thành một cú chấn nhiếp âm thầm đối với đám người điều tra! Sừng càng kín đáo thì thế lực càng khổng lồ, sau khi điều tra, lực lượng chấn nhiếp mang tới sẽ càng mạnh mẽ.
"Khứu giác đúng là nhạy bén."
Dáng vẻ của thanh niên luôn giống như là ngủ không tỉnh.
Anh ta ngáp một cái, vươn tay cầm lấy cái nhíp, gắp một khối đường bỏ vào trong ly cà phê đậm đặc. Sau đó bưng lên nhấp một miếng, ly còn chưa thả xuống, lọn tóc rối bù đã sắp phủ xuống trước mặt, nụ cười trên mặt thanh niên bỗng trở nên rực rỡ:
"Phát hiện ra vòng xoáy ngầm, thậm chí còn chủ động tham dự vào, phóng đại mâu thuẫn kịch liệt hơn. Thú vị… Thú vị…"
"Rốt cuộc là đã nhìn ra bao nhiêu? Muốn làm người thay đổi trận cờ này?"
Đầu ngón tay của người thanh niên gõ gõ lên mặt bàn.
"Ha ha!"
"Thú vị! Thú vị!"
Thanh niên tùy ý nở nụ cười, cười vô cùng thỏa thích, làn da trắng nõn đến tái nhợt nhiễm một tầng đỏ ửng bệnh hoạn.
Trong thế cục của anh ta, Lý Ngọc Trân và Tống Tử Văn đều là điểm quan trọng. Buổi tiệc từ thiện ở Trung Hải tối nay đại biểu cho việc kéo ra một bức màn, mục đích ban đầu chính là chôn vùi mâu thuẫn. Hiện tại, người đánh cờ trong biển sâu đã đánh hơi được, tiến thêm một bước và thêm dầu vào lửa, khiến cho trận mở màn này càng ngày càng sáng chói.
⚝ ✽ ⚝
[ Keng keng keng ——! ]
Trong quán trà an tĩnh.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Tiết Hoa Thanh vội vàng nhận lấy, chỉ nghe một câu, con ngươi lập tức co rút, sau đó nói một tiếng: "Đã biết."
Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đinh Thanh, trầm giọng nói:
"Lục tiên sinh đánh Tống Tử Văn!"
Mí mắt Đinh Thanh giật giật, không nói gì.
Một bên khác, tiêu điểm của tối nay. Trong khám phòng rực rỡ xa hoa của viện bảo tàng nghệ thuật, thời gian giống như bị nhấn nút tạm ngừng.
Lục Bình thu hồi chân, cố gắng khắc chế cánh tay muốn run rẩy bởi vì áp lực và khẩn trương cực độ. Trong lồng ngực, trái tim đang đập vô cùng kịch liệt. Thân phận liên quan đến Tống Tử Văn không ngừng khắc sâu vào đáy mắt.
Tống gia Lĩnh Nam, với chuỗi sản nghiệp xe hơi lên tới hàng nghìn tỷ, trưởng tử Tổng gia có thể một tay che trời ở Dương Thành, lại bị mình đá một cước ở ngay trước mặt mọi người! Nếu như là anh trước đây, trước mặt tồn tại như vậy thì sợ rằng cũng chỉ là một con kiến hôi có thể bị nghiền chết bất cứ lúc nào!
"Hô!"
"Phải ổn định, những lúc như vậy thì càng phải bày ra sự thản nhiên và dáng vẻ ung dung."
Hưng phấn và sợ hãi đang nhảy múa ở trong thân thể.
Lục Bình không ngừng nhắc nhở chính mình.
Gương mặt phía sau tấm mặt nạ chợt hiện lên một nụ cười ấm áp, nhìn về phía Tống Tử Văn đang co người lại. Hành động lúc nãy thuộc về hành vi bản năng, một cước này sợ rằng là không nhẹ. Anh giang hai tay ra, đảo mắt nhìn về phía các khách mời xung quanh: "Nếu như mọi người đều đã tới rồi thì kính xin hãy làm chứng cho tôi, tôi chỉ là phòng vệ mà thôi."
"Được rồi."
"Nói là phòng vệ thì đúng là có hơi miễn cưỡng một chút, dựa theo điều lệ tương ứng thì sau khi tôi bắt lấy khuỷu tay của Tống tiên sinh và xác định sự an toàn của bản thân thì nên dừng lại mới đúng."
Nghe thấy lời nói của Lục Bình, bầu không khí khẩn trương dần dần bị phá vỡ, trên gương mặt của một số khách mời bắt đầu lộ ra chút ý cười, nhưng lại lập tức thu liễm. Nhân vật như Lục tiên sinh và Tống Tử Văn đây vậy mà lại nhắc đến quy tắc. Vị Lục tiên sinh này đúng là một người kỳ lạ.
[ Ba ——! ]
Vũ nhục!
Đây là sự vũ nhục trước nay chưa từng có!
Lý trí của Tống Tử Văn gần như đã bị sự tức giận phá tan. Anh ta đứng lên, tay mò vào trong ngực, móc ra khẩu súng đen ngòm rồi nhắm ngay vào Lục Bình.
Công cụ giết người này không phải là vật hiếm lạ đối với các bậc quyền quý chục tỷ. Nhưng âm thầm móc ra, cùng với móc ra trong buổi tụ tập của gần nửa giới quyền quý Trung Hải lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Vào lúc khẩu súng đen ngòm xuất hiện, vẻ mặt của tất cả mọi người đều lập tức thay đổi, thậm chí một số tiểu thư danh viện còn không nhịn được mà sợ hãi hét lên.
Nơi xa, đội ngũ an ninh của Tống gia đang bao vây qua đây.
"Các vị!"
"Xin lỗi! Là Tử Văn thất thố rồi!"
Tống Tử Văn lập tức ý thức được biến cố. Phản ứng của anh ta cũng rất nhanh, lập tức quay ngược khẩu súng trong tay lại, sau đó dùng ngón tay xoay xoay, họng súng hướng về phía sàn nhà, trên mặt mang theo nụ cười: "Thực sự xin lỗi mọi người…" Anh ta vừa nói vừa cất súng vào trong ngực.