Chương 224 - Tôi Là Người Đàn Ông Đầu Tiên Giẫm Lên Chân Cô Sao?
Lão Thái!"
Sau khi thu hồi công cụ giết người kia, bầu không khí khẩn trương trong khán phòng cũng dịu đi đôi chút. Lúc Tống Tử Văn ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt không thay đổi, nhưng ánh mặt lại lạnh lẽo thấu xương. Anh ta chợt gọi một tiếng, người đàn ông trung niên áo đen tinh thông võ cổ truyền lập tức nhìn chằm chằm vào Lục Bình. Trong giây lát, Lục Bình liền cảm nhận được áp lực, lông tơ trên người đều lập tức dựng thẳng.
"Tôi muốn anh ta quỳ ở trước mặt tôi, dập đầu với tôi." Tống Tử Văn trầm giọng nói.
Anh ta vừa dứt lời.
"Tống công tử."
Một giọng nói già nua khàn khàn bỗng xuyên qua đám người.
Ông phu nhân ngồi trên xe lăn, phía trên đắp một chiếc chăn mỏng, đang được đẩy vào tầm mắt của tất cả mọi người.
"Vở kịch này nên kết thúc rồi."
"Mọi người ở đây đều biết rõ, tôi tổ chức dạ hội, gom góp tiền quyên góp đều là vì cầu phúc cho cháu trai tôi. Tất cả bạn bè trong giới Trung Hải đều cho Lê gia chúng tôi một chút mặt mũi, cho tôi mượn một chút tốt lành."
"Dù Tống công tử có chúc phúc thì tôi cũng không muốn đón nhận."
Ông lão phu nhân xuất hiện ở trước mặt mọi người, lời nói của bà dịu dàng mà có lực, toát ra cảm giác uy nghiêm của tiên lễ hậu binh.
Bà vừa dứt lời, tất cả đám quyền quý Trung Hải đều lập tức đứng ở phía sau bà lão, đưa mắt nhìn chăm chú về phía Tống Tử Văn. Lục Bình lập tức cảm nhận được lực lượng và uy vọng của một gia tộc tích lũy qua 6 đời!
"Ông lão phu nhân, là Tử Văn càn rỡ."
"Tử Văn sau này sẽ tự mình đến nhà bồi tội với ngài."
Ngọn lửa ma quỷ trong ánh mắt của Tống Tử Văn đang không ngừng thiêu đốt. Anh ta ẩn giấu tất cả cảm xúc của mình ở phía sau gương mặt lịch sự, trên mặt lập tức xuất hiện một nụ cười áy náy. Anh ta hơi khom người, nói xin lỗi.
Nói xong liền đứng dậy.
"Chúng ta đi." Anh ta trầm giọng nói.
Ông lão phu nhân giơ tay lên, lại nói mấy câu, sau đó, vũ hội, lại tiếp tục…
⚝ ✽ ⚝
"Không biết tôi còn có vinh hạnh được mời Lý tiểu thư nhảy một điệu hay không." Lục Bình thu liễm cảm xúc.
Anh nhìn về phía ánh mắt của Lý Ngọc Trân, bắt chước dáng vẻ khom người của người đàn ông lúc nãy, rồi nói ra một câu như vậy.
"Lục tiên sinh cũng có quen biết với Ông lão phu nhân?"
Môi đỏ Lý Ngọc Trân khẽ giương lên, tư thế tuyệt mỹ. Cô đưa bàn tay ngọc tinh tế của mình ra, để Lục Bình nắm lấy, tay còn lại thì hơi nhấc làn váy, đi về giữa sân khấu.
Trong lúc sánh vai, Lý Ngọc Trân tò mò hỏi.
"Chưa từng." Lục Bình lắc đầu.
Nhưng mà, anh hiểu rõ, vào lúc Ông lão phu nhân nói chuyện giúp anh thì giữa hai người lập tức hình thành một phần ăn ý trong âm thầm. Tất cả những gì Lão phu nhân có chính là đứa cháu duy nhất, bà chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bất kỳ khả năng nào.
Đương nhiên, đây là Lục Bình đang đánh cuộc.
Trước sân khấu, tất cả khách mời và bạn nhảy của bọn họ đều được ánh đèn sân khấu bao phủ. Mà trong những quyền quý danh viện này, Lục Bình và Lý Ngọc Trân tuyệt đối là tiêu điểm, chúng tinh phủng nguyệt!
Sau khi bản nhạc cổ điển vang lên, Lục Bình nhẹ nắm lấy eo Lý Ngọc Trân, bước nhảy dưới chân chậm rãi theo nhịp điệu… Sự căng thẳng trong lòng dần được buông lỏng sau khi bắt đầu khiêu vũ. Mà đúng lúc này… nụ cười trên mặt Lục Bình bỗng cứng đờ.
Giày da dưới chân đang dẫm trên mu bàn chân của Lý Ngọc Trân…
Trong bản nhạc cổ điển.
Trước sân khấu.
Trong một góc không ai chú ý tới, sau khi giày da Lục Bình giẫm phải mu bàn chân của đối phương thì cũng không có lập tức rời đi, mà là hơi hơi dừng lại. Sau đó, anh giống như là phản ứng lại, lúc này mới nhấc chân ra chỗ khác.
Bên trong giày cao gót trong suốt là bàn chân trắng nõn tinh xảo giống như là một tác phẩm nghệ thuật. Sau khi giày da của Lục Bình rời đi, ngón chân của Lý Ngọc Trân hơi phiếm hồng. Trên gương mặt lạnh lùng tuyệt mỹ không lộ ra chút tâm tình dư thừa nào. Trong chiếc giày, ngón chân như ngọc hơi co lại theo bản năng. Qua một lúc sau, theo điệu nhảy kéo dài, những ngón nhân dần dần buông lỏng, các tĩnh mạch và mạch máu màu xanh trước bàn chân cũng dần giãn ra.
Mỗi người đều sẽ trút bỏ tâm tình của mình ở một góc mà bên thứ ba không thể nhìn thấy.
"Xin lỗi."
"Xin lỗi, nhảy không được tốt cho lắm."
Lục Bình nhanh chóng đi ra từ trong trạng thái lúng túng. Phía sau tấm mặt nạ, vẻ mặt anh ôn hòa ung dung, khóe miệng mang theo nụ cười, nói câu xin lỗi mà chẳng hề để tâm cho lắm. Anh nhìn thẳng vào ánh mắt của Lý Ngọc Trân, trong lúc khiêu vũ, đây là một động tác ở khoảng cách rất gần. Lục Bình có thể nhìn thấy lông mi dài mảnh và mỗi một tấc da tấc thịt của người phụ nữ phong hoa tuyệt đại trước mặt này. Nhích tới gần hơn một chút, phảng phất như ngay cả hơi thở đều sẽ phả lên trên gương mặt tinh xảo kia. Anh nhẹ nhàng nói: "Tôi có phải là người đàn ông đầu tiên giẫm lên chân cô hay không?"
Lý Ngọc Trân lạnh mặt, thân thể hơi nghiêng về sau.